Dừng lại! Trong đầu anh điên cuồng có người cảnh báo. Tiết Vũ Khiêm khó khăn rời môi mình khỏi môi cô, gục đầu xuống hõm cổ cô và thở dốc. Còn vài lần như thế này anh chắc điên mất.
Cô mơ màng che mặt. Mặt cô lại tăng thêm một tone trên bảng sắc tố, nhìn chỉ muốn chọc ghẹo yêu thương tệ hại. Cô chỉ hận không đào luôn ở đây một cái hố rồi nhảy xuống lấp đất khỏi leo lên. Sao cô lại không có tiết tháo như thế này? Ai trả cho cô lương thiện.
Tâm hồn người già lập tức gào thét, không biết nên khóc hay nên cười. Cô nghĩ thông, quyết định im lặng.
Tiết Vũ Khiêm vẫn nằm đè lên cô, hơi thở dần bình ổn. Anh từ từ nhấc người dậy, ngẩng đầu lên nhìn thì bị khuôn mặt đỏ bừng lã chã nước mắt của cô dọa cho mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như tắm. Anh vội vàng vén tóc cô, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô và hốt hoảng hỏi dồn: "Em sao vậy? Có phải tại tôi không?".
Không tại anh thì tại ai! Cô ai oán gào khóc trong lòng. Tiết Vũ Khiêm nâng cô dậy, tay lóng ngóng vụng về ôm cô vào lòng mà vỗ về. Cô gục đầu vào vai anh, nhỏ bé và hờn dỗi: "Anh bắt nạt em."
"Là lỗi của tôi. Tôi không nên lỗ mãng vậy. Em đừng khóc".
Tiết Vũ Khiêm tự mắng mình, đau lòng dỗ ngọt cô gái nhỏ. Cô thuận thế ôm lấy thắt lưng anh, cảm nhận vòng eo hữu lực với những thớ cơ căng chặt, trong người không khỏi nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thien-kim-phuc-cuu/2578962/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.