Tiêu Kính Dương cười cười đụng bả vai bạn mình một cái và gặng hỏi đến cùng:
"Là con gái nhà ai thế? Ai mà có thể làm tan chảy cục đá ngàn năm không thay đổi sắc mặt nhà cậu vậy?"
"Có dịp sẽ giới thiệu cho cậu sau, giờ em ấy vẫn còn nhỏ, sợ sẽ bị dọa mất."
Tiết Vũ Khiêm bình thản uống rượu và phun mây nhả khói. Bình thường một ngày anh sẽ hút 1, 2 điếu. Bao giờ đi với cô anh tuyệt đối không đụng vào một điếu thuốc nào. Có điều hôm nay bạn tốt về nước, anh có chút không đặng mà hút một chút cho đỡ thèm. Nếu để cô biết được anh đang hút thuốc, chắc cô sẽ chu mỏ lên mà phản đối mất. Cô lúc nào cũng khẩu hiệu vì sức khỏe trên hết mà.
Sau này Tiết Vũ Khiêm mới biết cô bé nhà mình lại khẩu thị tâm phi như vậy, cứ thấy anh hút thuốc là lại chụp đến bảy bảy bốn mươi chín bộ ảnh và nhảy bổ lên người anh mà hít hà như cún con.
Đây là chuyện của sau này, còn bây giờ tâm tư của anh đang chu du đến tận nơi cô, lòng lại thấy nhớ cô da diết.
Tiêu Kính Dương tặc lưỡi, ngửa mặt lên than thở.
"Ôi tình yêu, thật đáng sợ. Tôi không còn nhận ra bạn tôi nữa rồi".
Tiết Vũ Khiêm chỉ cười không nói, ngầm thừa nhận những gì Tiêu Kính Dương nói về mình. Anh cởi bỏ vẻ ngoài nghiêm túc lạnh lùng và có điểm cứng nhắc xuống, hiện giờ chỉ còn lại là một chàng trai, à không, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thien-kim-phuc-cuu/2578938/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.