Sau khi cô và Kiều Mạn chạy thoát khỏi bọn bắt cóc thì tìm cách liên lạc với người nhà nhưng điện thoại lấy được thì chẳng có tín hiệu, ngoài trời thì tối đen như mực, cô và Kiều Mạn bị trói lâu ngày nên tay chân chằng chịt vết thương do dây hằn lại. Cô tuy không còn là cô gái tuổi đôi mươi như vẫn sợ bóng tối vô cùng. Kiều Mạn thì co quắp người lại không chịu nhúc nhích khiến cô không biết làm sao. Chẳng mấy chốc, bầu trời xám xịt lại rồi từng cơn sấm chớp kéo đến.
"Đùng!"
Kiều Mạn ôm tai lại ngồi gục xuống, người con bé run như cầy sấy, cô cũng chẳng khá hơn cả hai chỉ biết ôm nhau ngồi trong ống cống bên đường chờ đến sáng mai.
Bên phía bọn bắt cóc, Mã Tam mất máu quá nhiều nên mất mạng, hai tên đàn em chạy vào thông báo bị đánh đến sưng tấy mặt mày.
"Chúng mày là một lũ vô dụng, chỉ trông chừng hai đứa con gái cũng không xong, để nó chạy mất đừng nói là một triệu đô ngay cả một xu cũng không có".
"Đại ca, bọn em xin lỗi...là Mã Tam... tất cả là do hắn không chịu nghe bọn em".
"Cút".
Hai bọn chúng luống cuống đi ra ngoài. Tên đại ca suy nghĩ một lúc lâu rồi nhấc máy gọi điện cho ai đó.
"Alo"
"Bạch lão gia, ngày mai đến đường X đặt một triệu đô vào thùng rác bên phải công viên, con gái ông sẽ được trở về một cách lành lặn nếu tôi phát hiện có cảnh sát thì ông chờ nhặt xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thien-kim-phuc-cuu/2578882/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.