“…”
“Thôi đừng khóc nữa, lại đây anh bôi thuốc cho rồi xuống ăn cơm, mọi người đang chờ chúng ta”.
Kiều Mạn loạng choạng ngồi lên giường để Chí Lượng bôi thuốc, cô vẫn chưa quen chốn đông người, mặc dù ở Bạch gia được hơn một tuần rồi nhưng cô vẫn không tiếp xúc nhiều với mọi người trong nhà.
“Anh Lượng… Kiều Mạn muốn ăn ở đây…”
“Tại sao vậy?”
Anh ngước lên nhìn cô.
“Kiều Mạn sợ mọi người… Kiều Mạn không muốn…”
“Mọi người rất thương em, sao em phải sợ. Họ đều là người nhà của anh, cũng xem em là người nhà sẽ không tổn thương em đâu. Em không xuống ăn cùng mọi người, họ sẽ buồn đó”.
“Anh Lượng cũng buồn sao?”
“Đúng vậy, cả nhà cùng nhau ăn sẽ rất vui, họ buồn anh cũng sẽ không vui”.
Cô ngồi ngây ngốc một hồi lâu liền ngoan ngoãn theo anh xuống lầu. Cô không muốn anh buồn đâu!
“Đến rồi, chúng ta ăn cơm thôi”.
“Mạn Mạn, cháu không sao chứ?”
Cha cô nhìn vết bầm trên chân cô lo lắng hỏi.
“Kiều Mạn không sao”.
“Cháu ăn nhiều một chút, ta thấy cháu ốm quá”.
“Phải đó Mạn Mạn, em ăn nhiều vào như vậy ông em đến thăm em mới vui vẻ được”.
“Dạ”.
Nhìn cảnh gia đình sum vầy cùng nhau ăn cơm trong lòng Bạch Sênh rất vui, cô ước gì gia đình cô ngày nào cũng vui như vậy. Sau khi ăn trưa xong, cô liền vào bếp làm ít thức ăn đem đến cho Tiết Vũ Khiêm.
Cô loay hoay trong phòng bếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thien-kim-phuc-cuu/2578859/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.