Sau khi Tình Sương ra cửa được một lát, tâm tình của Lương Cẩm mới chậm rãi bình phục, nàng từ góc tường quay đầu lại, thấy cửa phòng đóng chặt, Tình Sương đã từ lâu đi tới đại sảnh dưới lầu, lúc này nàng mới mới đứng dậy, thay một bộ quần áo, dùng Dịch Dung Thuật đem viền mắt sưng đỏ che lấp, nàng mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, đẩy cửa mà ra.
Tại đại sảnh dưới lầu, tiếng người huyên náo, đêm qua không ngừng có tu sĩ đi Nham Vũ, tất cả đại sảnh lớn của tửu quán đều đã chật cứng người, có một số tu sĩ tìm không được nơi ở, liền ở trong sảnh uống rượu, tán dóc, ngồi một đêm.
Lúc này trời lờ mờ sáng, canh giờ còn sớm, đa số tu sĩ ngủ lại tại đại sảnh còn chưa thức dậy, nhưng trong đại sảnh cũng chỉ còn một ít ghế trống. Lương Cẩm chậm rãi xuống lầu, tiểu nhị trong điếm loay hoay sứt đầu mẻ trán, không có thời gian tiến đến bắt chuyện, Lương Cẩm ở nội đường nhìn lướt qua, trực tiếp đi thẳng hướng về một chiếc bàn vuông sát cửa sổ ở một góc khuất.
Tình Sương đã dịch dung thành tuấn lãng công tử ngày hôm qua, lúc này tĩnh tọa bên cạnh bàn, trêи bàn bày một ít rượu cùng đồ ăn sáng, lại thêm hai bộ bát đũa chưa được dùng.
Lương Cẩm tùy tiện ngồi tại ghế trống đối diện nàng, tự mình cầm bầu rượu rót một chén, uống một hơi cạn sạch. Tình Sương nhìn nàng một cái, mỉm cười cầm đôi đũa vì nàng gắp đồ nhắm, đối với sự việc đêm qua không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thien-dao-thu-tinh/752521/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.