“Trần sư thúc. . . Sư muội nàng. . .”
Mục Đồng nhếch môi, hai mắt đỏ lên, trong lòng từng trận đau đớn không cách nào ức chế, giống như có một tảng đá lớn đè ép ở ngực, dùng thiên địa tối tăm để hình dung tâm tình của nàng, cũng không quá đáng. Trong lòng nàng khó chịu, muốn khóc nhưng lại không khóc nổi, đi một chuyến Tiên Nhân di tích này, hai người nàng để ý nhất một trọng thương nặng, một mất tung tích, khiến tâm nàng tuổi còn trẻ chợt cảm thấy thủng trăm ngàn lỗ, cảm giác tuyệt vọng tùy tâm mà sinh.
Trần Du trầm mặc cúi thấp đầu, trêи mặt biểu hiện không nhiều gợn sóng, phảng phất đã khôi phục lại bình tĩnh ban đầu, nhưng ở trong mắt Vũ Văn Phong, Trần Du lúc này, lại có một loại cảm giác bi thương chết tâm.
Sâu trong con ngươi vắng lặng của nàng, giấu diếm một chút đau khổ vô pháp cùng người nói hết, Lương Cẩm lúc ở đây, nàng còn có thể có chỗ ký thác, nàng lúc trước không thể bảo vệ sư tỷ, bây giờ, cũng không thể tới kịp cứu nữ nhi của sư tỷ.
Nói nàng nắm giữ thiên phú kỳ lạ, chính là người nắm giữ tài năng Lăng Vân Tông trăm năm không thể có, biết bao buồn cười! Nàng muốn một thân tu vi này, có thể để làm gì?
“Tiểu sư muội. . . Nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta trước vẫn là đem Dư trưởng lão mang về Tiên Tích trấn, lại bàn bạc kỹ càng.”
Trần Du sa sút, Vũ Văn Phong nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, Dư Tử Tuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thien-dao-thu-tinh/752478/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.