Lương Cẩm đứng dưới tàng lão thụ đầu thôn, nàng gần như có thể đoán được trong thôn trang đã đổ nát thê lương như thế nào, hoang vu như thế nào. Dù vậy, nàng vẫn muốn biết chân tướng, ba năm trước, ở đây đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Nàng từ cây hoè già đứt gãy đi qua, dưới chân tất cả đều là cành lá khô nát, trong thôn trang ngăn cách bởi sương mù tràn ngập, thiên quang càng ngày càng mờ, nếu không phải thân thể Lương Cẩm sau khi Trúc Cơ đã dần dần thoát phàm thai, nàng tất nhiên sẽ không dám đơn độc đi vào nơi như thế này.
Bằng ấn tượng mơ hồ, nàng cẩn thận từng li từng tí một tiến vào mảnh đất hoang âm trầm này, bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng vang lanh lảnh khi chân nàng đạp qua cành khô phát ra, không còn âm thanh nào khác.
Nàng đi tới vị trí nhà của nàng ba năm trước, đập vào mắt hoàn toàn là hoang lương, bốn phía có bao nhiêu dấu vết tranh đấu, một phương tan hoang cửa gỗ nằm nghiêng ở dưới chân nàng, mặc dù đã mục nát, nhưng vị trí vết gãy được cắt bằng phẳng, chính là một chiêu kiếm làm ra.
Trước mắt các loại hình này, tất cả đều ấn chứng cho suy đoán nàng, cha mẹ nàng cũng không vô duyên vô cớ chết trong nhà bởi đại hỏa, chân chính lấy tính mạng bọn họ, hẳn là những tên xông vào Lão Hòe thôn này.
Đang lúc trầm tư, Lương Cẩm lỗ tai bỗng nhiên run lên, nàng nghe thấy một thanh âm huyên náo vang lên ở cách đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thien-dao-thu-tinh/752455/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.