Chương trước
Chương sau
Lương Cẩm cùng Mục Đồng hai người vừa hiện thân, lập tức liền có đệ tử ngoại tông đem các nàng nhận ra, những đệ tử chưa từng gặp Lương Cẩm cùng Mục Đồng thì lộ ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và hiếu kỳ, cũng có vài đệ tử tự cao tự đại đối với cái này cũng không quan tâm, còn số khác thì lại có chút hoài nghi.
Đối với ánh mắt cùng tầm mắt của người khác, bất kể là than thở cũng tốt, hay là hoài nghi xem thường cũng tốt, Lương Cẩm từ trước đến giờ không lưu ý lắm. Mục Đồng có lẽ là cùng Lương Cẩm ở chung một chổ đã lâu, cũng từ từ quen đi loại cảm giác "dưới sự chú ý của mọi người thì ta vẫn hờ hững không gợn sóng".
"Mục sư muội, nhiều ngày không thấy, tu vi của sư muội giống như lại có tinh tiến."
Phía trước bỗng nhiên truyền tới âm thanh của một nam tử, hắn cực kỳ xảo diệu che ở trước phương hướng mà Lương Cẩm cùng Mục Đồng đang tiến lên, không xa không gần, khiến Lương Cẩm hai người không thể không dừng bước lại. Mục Đồng thấy người đến trước mắt, trêи mặt lộ ra nụ cười dịu dàng hữu lễ, gật đầu đáp:
"Hơi có đạt được, nhưng so với Dương sư huynh thì vẫn còn cách nhau rất xa."
Mục Đồng trả lời đến có chút khiêm tốn, nam tử bị nàng gọi là Dương sư huynh vừa nghe nàng nói như thế, eo lưng đều dựng thẳng lên một chút. Trêи mặt hắn lộ ra một nụ cười rộng rãi như ánh mặt trời, đem tầm mắt chuyển hướng sang Lương Cẩm bên cạnh Mục Đồng:
"Nói vậy vị này chính là Lương Cẩm Lương sư muội."
"Vốn không muốn tham dự hai người trong lúc đó nói chuyện với nhau" Lương Cẩm bị động nhưng vẫn bị liên luỵ vào, nàng không thể không đem tầm mắt tản ra hướng bốn phía thu hồi, lại nhìn về phía tên Dương sư huynh chặn đường này. Liếc mắt nhìn qua, đuôi lông mày của nàng càng không ngừng được mà khẽ bốc lên, trong ánh mắt lóe lên một vệt thần quang tự tiếu phi tiếu*.
(* tự tiếu phi tiếu: tựa như cười mà không phải cười)
Người này nàng gặp một lần, tuy chỉ là xa xa thoáng nhìn, nhưng Lương Cẩm xác nhận chính mình không có nhận sai, hắn chính là người hơn một năm trước, lúc các nàng mới vào ngoại tông, thời điểm ở tàng thư lâu chọn công pháp, cái tên này đi ở phía sau Lâu Long, muốn nhờ Lâu Long hướng Tam trưởng lão biện hộ giúp, để bọn hắn mấy tên đệ tử quá giới hạn tuổi tác tiến vào làm đệ tử nội tông bên trong tông, là người dẫn đầu cùng Lâu Long trò chuyện.
Nếu nàng nhớ không lầm, hẳn là gọi Dương Chí.
Thởi điểm ở trước mặt Lâu Long, hắn khúm núm, nụ cười nịnh nọt lấy lòng, không phải là một bộ dáng nho sinh khư khư như bây giờ.
Đối với một người như vậy, Lương Cẩm tự nhiên coi rẻ tiêu tốn thời gian đi ứng phó, nàng thậm chí còn không có chính diện tiếp lời đáp lại hắn, mà là biểu lộ làm ra một bộ vẻ mặt ngây thơ mà lại mê hoặc, nhìn về phía Mục Đồng:
"Sư tỷ, vị sư huynh này bộ không biết chặn đường người khác là hành vi không tốt sao?"
Ý tứ chính là, chó ngoan không cản đường.
Thanh âm của nàng ép tới rất nhỏ, nhưng bốn phía đều là đệ tử Luyện Khí kỳ tầng bốn, tầng năm, thời điểm nàng nói ra câu nói này, vừa vặn có thể làm cho đệ tử ở đây nghe rõ ràng. Mục Đồng da mặt kéo căng, nàng hao tốn khí lực thật lớn mới ngăn lại ý cười đang cuồn cuộn trong lòng đang dâng lên, nếu không phải nơi này là nơi công cộng, nàng tất nhiên sẽ nhịn không được mà cười to lên.
Nguyên lai Lương Cẩm còn có phương diện như thế!
Thật là một tiểu sư muội tinh nghịch!
[Trans: 23333, khúc này thực sự vui a]
Dương sư huynh chặn ở trêи đường của các nàng mặt đều tái rồi, nhưng Lương Cẩm một bộ dáng dấp khờ khạo ngây ngô lại khiến hắn không tìm được lý do phát tác, tức giận tích tụ trong tim, đặc biệt uất ức!
"Ha ha… Lương sư muội thật là đơn thuần đáng yêu, là vi huynh thất lễ…"
Hắn cười gượng hướng về phía bên cạnh lui một bước, nụ cười trêи mặt đặc biệt miễn cưỡng, nhưng lại không chịu xệ mặt xuống, cho dù có chết cũng phải biểu hiện ra một bộ phong độ phiên phiên dáng dấp.
Mục Đồng thật không tiện ho nhẹ một tiếng, hướng Dương Chí gật đầu nói:
"Lương sư muội xưa nay chuyên tâm tu luyện, ra đời không lâu, Dương sư huynh chớ trách."
Dương Chí trong lòng âm thầm không biết bao nhiêu lần mắng Lương Cẩm, nhưng cũng không mảy may dám biểu hiện ở trêи mặt, lúc Mục Đồng nói tới "Lương sư muội ra đời không lâu" hắn chỉ có thể lấy lúng túng cười khổ trả lời:
"Lương sư muội tâm tính đơn thuần cũng là không dễ, vi huynh tự nhiên sẽ không để ở trong lòng."
"Dương Sư huynh không sự tình gì khác, ta cùng với Lương sư muội liền đi nơi khác rồi."
Dương Chí vốn là muốn đến gần bắt chuyện liền bị Lương Cẩm xáo trộn, câu nói kế tiếp cũng không nói ra được, đối với lời nói của Mục Đồng lúc này, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu.
Lương Cẩm cùng Mục Đồng cùng rời đi, đã đến địa phương mà tầm mắt của Dương Chí không thể thấy, Mục Đồng cuối cùng nhịn không được bật cười, nàng nhìn về phía Lương Cẩm, trong mắt hiện ra ôn nhu cùng cưng chiều không tả được:
"Sư muội thực sự là tài cao."
Trước kia lúc Lương Cẩm bế quan tu luyện, nàng một người ở bên ngoài làm Tịnh Thế lâu nhiệm vụ, không thể thiếu đủ loại hình dạng dáng vẻ sư huynh sư đệ đến gần tiếp cận, đối với những thứ sự tình này, nàng tổng là có chút mệt mỏi ứng phó, nếu là trực tiếp rời khỏi, liền tựa hồ có chút không tiện, nhưng cùng bắt chuyện, nàng lại luôn có chút ngượng ngùng, trong lòng mặc dù không kiên nhẫn, cũng không biết nên như thế nào nói ra khỏi miệng.
Lúc nãy Lương Cẩm dùng duy nhất một câu nói giải quyết xong quẫn cảnh như vậy, lại càng là làm cho nàng đồng thời cảm thấy kinh ngạc, lại không ngừng được muốn cười.
"Đối với cái loại người này, sư tỷ thực sự không cần tiêu tốn quá nhiều thời gian."
Sau khi bỏ qua Dương Chí, Lương Cẩm trở về biểu hiện bình tĩnh hờ hững ban đầu, đúng là khiến Mục Đồng có chút tiếc hận, lúc nãy cái hình dáng tiểu sư muội ngây thơ mơ màng kia, thật là đáng yêu đến cực điểm!
Không đợi Mục Đồng nói tiếp hai câu thú vị, trêи quảng trường chợt vang lên từng tiếng khụ.
Tiếng không lớn, nhưng lại giống như sấm rền bao phủ toàn bộ quảng trường ngoài điện, âm thanh trò chuyện dồn dập hỗn loạn ngoài điện nhất thời biến mất, hết thảy ánh mắt của đệ tử ngoại tông đều chuyển hướng về phía trêи thềm đá Chủ Điện.
Lăng Thương Hải chắp hai tay sau lưng, đứng phía trước nhất, hình dáng tướng mạo uy nghiêm, ánh mắt từ ở trêи người đệ tử ngoài điện đảo qua, chờ tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, hắn mới mở miệng:
"Hôm nay triệu tập các ngươi đến đây, chính là vì một chuyện liên quan đến Lăng Vân Kiếm Các."
Lăng Vân Kiếm Các!
Hắn vừa nói một câu, tất cả đệ tử cũ ngoại tông ở đây đều sôi trào lên, đặc biệt những đệ tử cũ đạt tới gần Trúc Cơ kia, chỉ còn kém chút độ lửa, đang lo không có cách nào thông qua chọn lựa nội tông sắp đến gần, lúc này thời điểm nghe được bốn chữ Lăng Vân Kiếm Các, cả người đều kϊƈɦ động lên.
Lăng Vân Tông xem như mô phỏng theo một trong ba tòa thành Cổ lớn, coi như là ở Trung Châu, số hiệu cũng được xếp hạng là tông môn trải qua lâu đời, tự có chỗ độc đáo của chính mình.
Lăng Vân Kiếm Các, chính là do lão tổ khai tông của Lăng Vân Tông tự tay mở ra Thế Ngoại chi địa, độc lập ở ngoài Trung Châu, bên trong chứa vô số cơ duyên, công pháp Linh Đan đếm không xuể, nhưng quan trọng nhất đó là, trong đó ẩn chứa nồng nặc thiên địa linh lực, nếu như có thể tiến vào bên trong tu luyện, một ngày có thể chống đỡ bên trong Kiếm Các còn hơn mười ngày ở bên ngoài!
Lăng Vân Kiếm Các vốn là cho nội tông đệ tử mở ra chỗ tu luyện, nhưng y theo Lăng Vân Tông suy yếu, cùng với đủ loại nguyên nhân diễn ra, Lăng Vân Kiếm Các cũng dần dần suy sụp, uy năng không còn như trước nữa, mỗi lần mở ra, đều sẽ tiêu hao năng lượng cực kỳ khổng lồ, vì vậy càng về sau, thời gian mở ra càng ngày càng trở nên mờ mịt bất định, bên trong ẩn chứa linh lực thiên địa cũng không còn thích hợp cho đệ tử đã tu luyện trêи Trúc Cơ kỳ trở lên nữa.
Nhưng đối với đệ tử ngoại tông chưa đạt đến Trúc Cơ, lại chính là một loại cơ duyên rất có mê hoặc!
Lăng Vân Tông không cách nào mạnh mẽ đem mở ra, chỉ có thể chờ đợi Kiếm Các tự mình thu gom năng lượng chữa trị, dự liệu thời cơ mở ra, sau đó gọi đến đệ tử tiến vào bên trong.
Không nghĩ tới lần này, càng là trước kỳ chọn lựa nội tông!
"Lăng Vân Kiếm Các sau ba ngày sẽ mở ra, phàm là đệ tử ngoại tông, đều có thể vào Kiếm Các tu luyện, nhưng Kiếm Các có linh tính, chỉ có nhân tài có phúc duyên thâm hậu cùng tư chất tuyệt hảo mới có khả năng được ưu ái, tiến vào tầng trêи tu luyện, bọn ngươi có thể tại đây trong ba ngày này hảo hảo điều chỉnh trạng thái, sau ba ngày tập hợp tới nơi đây."
Hắn nói xong, phất tay để đệ tử nhường đường trước tự mình tản đi, ánh mắt tiếp đó vô tình hay cố ý quét qua Lương Cẩm trong đám người, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Lăng Thương Hải vừa đi, mấy vị trưởng lão đi theo phía sau hắn cũng dồn dập rời đi, chỉ lưu lại trêи quảng trường đám đệ tử ngoại tông, chính là đều kϊƈɦ động không cách nào tự mình đè xuống, một khắc không ngừng mà rời đi tông địa, trở lại chuẩn bị cho việc Kiếm Các sau ba ngày mở ra vì sự nghiệp tu luyện của chính mình.
Lương Cẩm cùng Mục Đồng theo dòng người trở về Xích Vân đàm, Mục Đồng đối với hành trình đi Lăng Vân Kiếm Các ba ngày sau cũng khá là để bụng, đây là cơ duyên hiếm có, nếu như nắm được rồi, một lần làm ra đột phá cũng là không phải không thể.
Lương Cẩm không có cẩn thận chuẩn bị cái gì, liền tại bên trong hang núi của chính mình đả tọa tu luyện ba ngày, củng cố thân thể mới qua khỏi trọng thương.
Trong nháy mắt, ba ngày đã qua.
Sáng sớm hôm đó, lúc Lương Cẩm cùng Mục Đồng đi tới tông địa, Lăng Thương Hải đám người vẫn còn chưa tới, ở bên ngoài trêи quảng trường Chủ Điện đã chật ních đệ tử ngoại tông, nhưng trong đó có một khu đất trống gần với Chủ Điện rõ ràng là trống trải một ít, chỉ có năm, sáu tên đệ tử tụ họp ở trong.
Khu vực trống trải như vậy ở trong dòng người chen lấn trêи quảng trường liền có vẻ đặc biệt chói mắt, Mục Đồng tự nhiên liếc mắt cũng liền thấy, nàng hơi nghi hoặc một chút chớp mắt nhìn, nhỏ giọng nói:
"Bọn họ vì sao đặc biệt khác với tất cả mọi người?"
Lương Cẩm là trải qua một lần Kiếm Các mở ra, nàng nhìn lướt qua, liền rõ ràng nguyên nhân trước sau, đối với Mục Đồng giải thích:
"Bọn họ đều là một nhóm nhân vật đệ tử ngoại tông có thiên tư nổi bật, lần này Kiếm Các mở ra, những người này cũng trông mong tiến vào tầng thứ ba."
Lăng Vân Kiếm Các tổng cộng chia làm năm tầng, tư chất cùng cơ duyên của mỗi người đều không giống nên vị trí có thể đến đều có khác nhau, từ dưới lên trêи, bên trong ẩn chứa thiên địa linh lực gấp mấy lần tăng lên, đi được càng cao, thì lại thu được chỗ tốt liền càng lớn.
Bình thường mà nói, người có tư chất bình thường chỉ có thể vào tầng một, thượng hạng người có thể vào tầng hai, tuyệt hảo người có thể vào tầng ba, vô song người có thể vào tầng bốn, nhưng từ trước đến nay không có người nào vào được tầng thứ năm.
Mục Đồng ở bên ngoài tông tu hành chỉ hơn một năm, đối với cấp độ phân chia của Kiếm Các trong lòng cũng có ấn tượng đại khái, lúc này nghe Lương Cẩm nói cái mấy người đệ tử trêи đất trống kia đều trông mong tiến vào tầng thứ ba, không khỏi nhìn nhiều bọn họ vài lần, nhưng trong lòng suy nghĩ không biết mình và Lương Cẩm cuối cùng có thể vào được mấy tầng?
Nàng cảm thấy, Lương Cẩm thiên phú, tất nhiên sẽ không thua mấy cái người giữa đất trống kia, e rằng còn có thể vượt qua, coi như tầng thứ tư, cũng có khả năng tiến vào.
Sau khi Lương Cẩm cùng Mục Đồng đến, lập tức liền có người đem hai người các nàng nhận ra, trong đám người bỗng nhiên có một người nói rằng:
"Mục Đồng sư muội vào ngoại tông trong khoảng thời gian ngắn không tới hai năm, trước mắt đã là tu vi Luyện Khí tầng sáu, bực thiên phú này, chính là gần như không tồn tại, sợ cũng khó gặp, ta đoán nàng cũng vô cùng có khả năng tiến vào tầng thứ ba!"
Người ở chung quanh nghe hắn nói như thế, cũng dồn dập gật đầu tán đồng, sau đó lại có một người cùng nói:
"Lương Cẩm sư muội có thể lấy Luyện Khí tầng năm đánh bại Luyện Khí tầng bảy, sức chiến đấu đáng sợ như thế, cũng không biết thiên phú tu hành như thế nào?"
Tiếng nói người này vừa hạ xuống, bỗng nhiên có một cái giọng nữ lanh lảnh đột ngột vang lên:
"Lúc nào Luyện Khí tầng năm, tầng sáu đệ tử, đã có thể cùng ta sánh vai mà nói?"
Từ trong dòng người tách ra, hai tên đệ tử một nam một nữ từ phía sau đoàn người đi ra, người mới vừa nói chính là tên nữ đệ tử kia ở trong đó.
"Chu Đan! Tề Tử Hà!"
Có người gọi ra tên của hai người này, nghe họ tên của hai người, tên đệ tử lúc trước nói chuyện chấn động trong lòng, vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Lương Cẩm trước sau bình tĩnh, mãi đến tận khi nữ tử kia lên tiếng, nàng mới nghiêng mắt.
Chu Đan, mới có mười tám tuổi liền là đệ tử Luyện Khí tầng chín, có thể nói thiên phú lỗi lạc, mà nam đệ tử Tề Tử Hà bên cạnh nàng, cùng nàng cùng tuổi, cũng đã đạt đến Luyện Khí kỳ cảnh giới đại viên mãn.
Tác giả có lời muốn nói:
Dương "bia đỡ đạn": Lương sư muội thật là đơn thuần đáng yêu
Lương Cẩm: Ha ha
Sương nhi: Tiểu Cẩm nhà ta đương nhiên khả ái nhất
Tác giả quân: Nói bậy! Lương Cẩm chính là phúc hắc nhất cùng mặt đơ nhất đây!
Lương Cẩm (một quyền đánh bay tác giả quân, đối với Sương nhi bày dáng vẻ đáng yêu): Không sai, Sương nhi nói ta đáng yêu vậy ta tác phong liền đi đáng yêu
Mục Đồng (mắt mãnh liệt trợn trắng): . . .
>>>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.