Lương Cẩm trở lại nơi ở, đang chuẩn bị đẩy cửa vào, bước chân của nàng đột nhiên ngừng lại, tay muốn đẩy cửa cũng bỗng nhiên dừng ở cạnh cửa.
Trong phòng có người.
Cũng không phải là nàng nhận ra được khí tức người sống, mà là nàng kiếp trước bách kinh sinh tử* mài giũa ra trực giác sắc bén nói cho nàng biết, trong phòng có người.
(*Bách kinh sinh tử: trải qua trăm ngàn sinh tử)
Lương Cẩm vô cùng tin tưởng trực giác của chính mình, bởi vì nó vô số lần đã cứu mạng của nàng.
Nàng đứng cạnh cửa, không có lập tức chạy trốn, tâm tư trong phút chốc thay đổi thật nhanh. Nếu như người trong phòng có sát tâm, nàng từ lúc đi vào cái phòng này trong nháy mắt liền chết oan chết uổng.
Trong khoản khắc hô hấp đó, nàng đã làm ra quyết định.
Nàng đem hô hấp trì hoãn, tâm tình buông thả, để cho mình thoạt nhìn cùng bình thường không khác nhau, giống như đối diện người trong phòng không có cảm giác, giơ tay đem cửa phòng đẩy ra.
Trong phòng quả nhiên đứng một người, quay lưng với cửa phòng, tố y bạch quần*, bên hông treo kiếm, thân kiếm hẹp dài, ẩn hiện tinh mang, một viên bội châu màu đỏ sậm rơi trêи chuôi kiếm, Chu Ngọc Hàn thiết kiếm, người cầm kiếm chính là Trần Du.
(* tố y: áo tơ trắng, bạch quần: váy trắng)
Lương Cẩm nhận biết thanh kiếm này, càng nhận biết bóng lưng của Trần Du, nàng đứng trước cửa, nỗi lòng phức tạp chợt lóe lên, tiếp theo một cái chớp mắt, trêи mặt non nớt của nàng hiện ra vẻ kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thien-dao-thu-tinh/752420/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.