Chương trước
Chương sau
Văn Trình suy nghĩ rất lâu vì cái gì Úc Lâm Phi lại giết chết mình.
Cho dù sự tình đã phát sinh, mà Văn Trình lại chính là người bị hại, nhưng cậu vẫn như cũ không thể tin được Úc Lâm Phi giết mình.
Chẳng lẽ sự tao nhã cùng cưng chiều ấy, tất cả đều là ngụy trang? Văn Trình đong đưa cái đuôi, tâm tình thấp tới cực điểm. Cậu hiện tại có thể nhớ rõ được sự đau đớn lúc con dao đâm vào ngực.
Còn có cái cảm giác toàn thân lạnh lẽo dần, trước mắt xuất hiện ngày càng nhiều mảng đen, ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn… Văn Trình đột nhiên lạnh sống lưng. Cậu nhớ tới ánh mắt của Úc Lâm Phi ở thời điểm hạ sát mình.
Không giống ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn ẩn chứa ôn nhu ngày xưa, đó là ánh nhìn thực sự lạnh lùng, đem tất cả chán ghét hiện rõ trong mắt.
Nếu chỉ nhìn ánh mắt… Văn Trình tuyệt đối sẽ không tin người giết chết cậu chính là Úc Lâm Phi.
Nhưng sự thật lại là một chuyện khác. Hung thủ giết chết cậu, trừ bỏ Úc Lâm Phi, không còn ai.
Được rồi… Mình đã bị Úc Lâm Phi giết. Vấn đề là, ai đó hãy nói cho cậu biết cái bộ dáng này là do đâu a?? Chẳng lẽ cậu trong lúc chuyển thế trọng sinh đã quên uống Mạnh bà thang* mà biến thành một con mèo có ký ức con người sao?? Có dám hay không tái hãm hại một chút a?? Có dám hay không tái hãm hại một chút a?? Thần tình huyết lệ, Văn Trình giơ móng vuốt lên dùng mao nhung lau mặt.
(*: Canh lãng quên, thường phải uống trước khi đi đầu thai.)
Nhưng không chờ cậu hồi phục sau tổn thương, phiền toái lại kéo đến…
“Ngươi gạt ta! Gạt ta! Gạt ta!” Mèo con lông vàng không biết từ khi nào phát hiện ra âm mưu của Văn Trình, nó trừng cặp mắt màu lam ngập nước nhìn cậu, hoàn toàn xù lông: “Tiểu Hắc xấu!!!”
“…” Văn Trình vươn móng vuốt sờ sờ đầu tiểu hoàng miêu.
“Không được sờ đầu ta!” Tiểu hoàng miêu ngồi bên cạnh Văn Trình vẫn đang nằm mà căm phẫn: “Ngươi gạt ta!!”
“Ta như thế nào lại lừa ngươi.” Văn Trình bình tĩnh hỏi lại.
“Ngươi lừa ta trốn đi! Lại còn không tới tìm ta!!” Tiểu hoàng miêu kêu meo meo, xem ra nếu Văn Trình lại chọc nó, phỏng chừng nó lại không lên.
“Ta không có a.” Văn Trình giải thích: “Ta tìm mãi không thấy ngươi, cho nên vừa rồi trở về…”
“Thật sao?” Tiểu hoàng miêu nghiêm túc hỏi: “Mèo nói dối sẽ không được yêu thương đâu.”
“Thật sự.” Văn Trình trả lời kiên định… Cậu vốn không phải là mèo.
“Meo ~” Khoái trá tiếp nhận lời giải thích của Văn Trình, tiểu hoàng miêu bắt đầu vui vẻ liếm mặt Văn Trình: “Vậy ngươi tìm ta rồi… Đến lượt ta tìm ngươi ~~~”
… Còn chơi tiếp sao? Sắc mặt Văn Trình cứng đờ.
“Nhanh đi nhanh đi ~” Dùng đầu đem Văn Trình từ trong bụng mèo mẹ đi ra, tiểu hoàng miêu vui vẻ nói: “Nhanh lên a ~~”
“…” Văn Trình yên lặng rơi lệ.
Xem ra hôm nay nếu không bồi tiểu hoàng miêu này chơi vui vẻ… hắn có lẽ không được nghỉ ngơi… Với suy nghĩ này, Văn Trình rất không tình nguyện bắt đầu cước bộ, chầm chầm hướng ra phòng khách.
“A, Nhị mao, ngươi sao lại chạy ra phòng khách?” Không đợi Văn Trình kịp phản ứng, một bàn tay đưa xuống ôm cậu lên.
“Meow!” Bị ôm chặt vào ngực, Văn Trình ngẩng đầu nhìn người vừa xuất hiện.
“Nhị mao, Nhị mao ~” Dùng một bàn tay vuốt ve lưng Văn Trình, tay còn lại ôm lấy Văn Trình, nam tử trẻ tuổi trưng ra biểu tình vui vẻ: “Tới, gọi một cái ~ ca ca~”
… Gọi cái muội nhà ngươi. Văn Trình nhìn nam nhân xa lạ trước mắt, thái dương nổi gân xanh. Ai nói cho cậu biết nhị mao là thế nào đi!! Vì cái gì tên cậu lại kì quái như vậy… Kể cả Tiểu Hắc cũng còn được hơn Nhị mao a!!
Nam tử ôm lấy Văn Trình hiển nhiên không biết nội tâm bé mèo nhà mình đã nhanh chóng thay đổi. Y thân mật hôn lên cái mũi nhỏ, cười nói: “Không phải đã khẳng định sẽ không ra ngoài rồi sao? Như thế nào lại chạy đến đây?”
“Meo.” Văn Trình vẻ mặt thảm cùng.
“Đại mao đã đi rồi nên không vui sao?” Lấy tay ôm chi trước của Văn Trình, giơ cậu lên trước mặt, nam tử lộ ra biểu tình buồn rầu: “Nhị mao ngươi mấy ngày nữa cũng phải đi… Đến lúc đó mụ mụ, Bánh bao tách ra, Nhị mao có thể hay không càng không vui?”
… Ân? Bánh bao? Văn Trình sửng sốt… Lập tức nghĩ đến, vì cái gì em trai nhà mình lại không gọi là tam mao? Chẳng lẽ lại giống trong truyền thuyết “Lý Tĩnh sinh ra ba người con trai, con lớn nhất kêu Kim Tra, con thứ hai kêu Mộc Tra, con thứ ba kêu Lý nhị cẩu là được…” Là đùa sao…
“Đến đây, ca ca mang ngươi đi ăn.” Nhìn bộ dáng vô hồn, Hà Dịch bất đắc dĩ nở nụ cười. Mặc dù giống Chinchilla này lớn lên rất ngốc, nhưng đến mức độ này cũng chưa từng thấy qua…
“Meow.” Văn Trình yên lặng ghé vào trong ngực Hà Dịch, để mặc y vuốt lông… Tuy rằng không thật sự chấp nhận được việc mình là một con mèo, nhưng mà vuốt lông như thế này… Thật sự… Thật sự thoải mái a a ~~~ Dùng lực một chút ~~ Ân, chính chỗ đó…
Đắm chìm trong sự thoải mái, Văn Trình không phát hiện ra mình đã vô tình khoái trá lộ ra cái cằm, muốn chủ nhân gãi gãi…
“Ha ha…” Nhìn thấy nhị mao (Văn Trình:…) bày ra bộ dáng làm nũng, Hà Dịch tươi cười sáng lạn. Y đặc biệt thích loài sinh vật này, tuy không giống loài chó dính lấy con người, nhưng làm nũng bán manh thì không gì không biết, cho dù làm sai việc gì, cũng có thể dùng đôi mắt ngập nước kia làm cho mình ngay cả mắng một chút cũng luyến tiếc.
Hà Dịch trước kia nuôi một con Chinchilla cái tên là Phỉ Nhi. Chinchilla tính cách phi thường ngoan, thích thân cận với con người, cũng rất yêu sạch sẽ, từ sau khi mua về, Hà Dịch đem Phỉ Nhi nuôi giống như một khuê nữ.
Năm nay, Phỉ Nhi lần đầu tiên sinh con, sinh ra ba chú mèo con, một con bạch hắc (nửa trắng nửa đen),một con kim bạch (vàng trắng)… còn có một con thuần hắc (đen từ đầu tới chân).
Thuần đen… Nhìn Nhị mao trong lòng mình được gãi mà phát ra tiếng ngáy khò khè, Hà Dịch có chút bất đắc dĩ. Huyết thống của Phỉ Nhi coi như thuần khiết, mà giống Chinchilla chỉ có màu vàng kim. Hà Dịch không hiểu được, vì sao lông nhị mao lại biến thành màu này. Chẳng lẽ là biến dị? Quên đi… Dù sao màu đen cũng không có gì xấu… Vẫn rất đáng yêu.
“Tới, Nhị mao, có cá nhỏ này.” Xé mở bao, Hà Dịch lấy ra một con cá nhỏ, đung đưa trước mặt mèo con.
“A?” Có chút thắc mắc nhị mao như thế nào lại không như bình thường nhao tới mà ăn cá nhỏ, Hà Dịch vỗ vỗ đầu thú cưng: “Sao lại không ăn?” Chắc là không phải bị bệnh đâu nhỉ?
Lúc này Hà Dịch đâu biết Văn Trình trong lòng khẽ dãy dụa. Văn Trình miễn cưỡng giương ánh mắt kim sắc lên nhìn con cá đang lắc lư, trong lòng xuất hiện mâu thuẫn. Theo lý thuyết, nội tâm con người hẳn sẽ kiên quyết chống lại hành vi vũ nhục người khác kia! Nhưng mà… Con cá kia nhìn thật ngon a… Hay là cứ mặc kệ mà cắn một miếng đi… Cứ cắn đi… “Ngao ô.”
Vì vậy cậu quyết tâm cắn một miếng.
Thời điểm Văn Trình đem cá nhỏ cắn trong miệng, toàn thân phát ra hào quang màu hồng. Cậu nhai nhai, tận hưởng hương vị cá ngon lành trong miệng, không chút do dự mà đưa ánh mắt về phía người đang cầm bao cá to bự kia.
“Ha ha ha…” Nhìn ánh mắt Văn Trình lấp loé, Hà Dịch không tự chủ được mà phát ra tiếng cười. Y lại đưa tay lấy thêm một con cá nữa cho Văn Trình.
“Miêu ô ~” Lại một hơi ăn hết cá nhỏ, Văn Trình theo phản xạ bắt đầu liếm ngón tay mang theo hương vị cá.
“Đừng liếm, còn nữa.” Rốt cuộc phát hiện mèo con nhà mình đã khôi phục sức sống, Hà Dịch nói: “Nhưng chỉ được ăn hết bao này thôi. Mèo nhỏ không thể ăn nhiều, sẽ phá hư bụng.”
Văn Trình không suy nghĩ nhiều, sau khi cậu vui vẻ ăn xong bao cá, tâm tình đột nhiên hạ xuống bậc thấp nhất.
Vừa rồi con mèo liều mạng lấy lòng nam nhân chỉ vì mấy con cá nhỏ kia là mình sao?! Không!! Không có khả năng!! Vì cái gì vừa mới biến thành mèo không bao lâu thì cậu đã không khống chế được chính mình! Lại còn vì một bao cá… Ân… Nhưng mà cá nhỏ…Ăn ngon thật a… (﹃).
“Ai nha, đừng làm nũng với ta, không thể ăn nữa.” Nhìn ánh mắt Văn Trình lại lấp loé, Hà Dịch chịu không nổi gõ gõ lên mũi cậu: “Chờ Nhị mao trưởng thành, ca ca sẽ mua cho ngươi thật nhiều cá a. Cho nên Nhị mao ngoan ngoãn tới chỗ Úc Lâm Phi ca ca, sẽ có cơm ngon để ăn, bằng không liền không lớn, cũng không có cá nhỏ để ăn!”
Ừm… Phải lớn lên mới có cá ăn… Từ từ!! Nghe được từ mấu chốt, Văn Trình mở to mắt, kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt:
“Meo?”
“Làm sao vậy?” Cư nhiên hiểu ánh mắt nghi hoặc của Văn Trình, Hà Dịch nhìn Văn Trình nói: “Úc Lâm Phi ca ca cũng tốt lắm, bất quá Nhị mao tới đó không thể nghịch ngợm giống ở nhà, sẽ bị đánh!”
… Cậu xuất hiện ảo giác sao? Văn Trình dại ra… Úc Lâm Phi… ca ca? Chủ nhân mới… Bị đưa đi… Cái gì? Rốt cục cũng tiêu hoá xong tin tức, Văn Trình xù lông, meo một tiếng rồi trực tiếp nhảy từ trên người Hà Dịch xuống, thất tha thất thểu chạy về ổ mèo!
Cậu bị đưa cho Úc Lâm Phi!! Nhận thức điều này làm Văn Trình toàn thân lông tơ đều dựng đứng… Đây là số mệnh sao?? Ngay cả chết đi rồi biến thành mèo cũng không thoát khỏi Úc Lâm Phi???
“Nhị mao!!” Bị động tác nhảy lên của Văn Trình làm cho sợ hãi, Hà Dịch vội vàng đuổi theo, nhìn thấy Văn Trình đang chôn đầu dưới bụng mẹ, run run giống như đang sợ hãi.
… Nó sẽ không nghe hiểu lời của mình đúng không? Trong đầu xuất hiện một suy nghĩ kì quái, Hà Dịch nhìn Phỉ Nhi vẫn đang ngủ say, ghé vào bên cạnh Nhị mao, bất đắc dĩ nói: “Nhị mao… Ngươi là không muốn đi đến chỗ chủ nhân mới sao?”
“Meo meo!!” Nghe được lời nói của Hà Dịch, Văn Trình vội vàng vươn đầu ra meo meo vài tiếng.
… Thật đúng là có thể hiểu lời của mình?? Nhìn bộ dáng của Văn Trình, Hà Dịch kinh ngạc mở to mắt: “Nhị mao, ngươi có thể hiểu ta đang nói gì sao?”
… Vô nghĩa. Văn Trình vô lực cúi đầu thấp xuống.
“Tốt lắm, tốt lắm.” Nhìn bộ dáng nhị mao nhà mình, Hà Dịch nháy mắt thấy đau lòng, y ôm lấy Văn Trình an ủi: “Ta đưa bánh bao đi là được, không tiễn nhị mao nữa.”
“Meo…” Văn Trình lắc lắc cái đuôi tỏ vẻ cao hứng.
Thật là một con mèo kì quái, sờ sờ lưng nhị mao, Hà Dịch nghĩ, đúng là không nên sớm như vậy đi tìm chủ nhân cho con mèo nhà mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.