Văn Trình cuối cùng nhớ ra hết thảy.
Linh hồn của cậu lơ lửng trên không trung, nhìn thân thể của mình từng chút từng chút tử vong.
“Văn Trình” là cái đồ biến thái, hắn dùng qua rất nhiều cách hành hạ mèo đến chết, hôm nay chỉ là một cách bình thường nhất — dùng một tấm kính dày đặt ở trên người mèo con Tiểu Hắc bị hắn chộp tới, sau đó cười lớn ngồi lên trên.
Rất đau a, linh hồn lơ lửng trên không trung như trước có thể cảm giác được xương cốt từng chút một vỡ vụn đau đớn, Văn Trình nhìn miệng mình nhổ ra máu đỏ tươi, trong miệng phát ra tiếng kêu meo ô meo ô thê thảm.
Thế nhưng mà cậu chỉ là một con mèo a, đối mặt với việc bị nhân loại giết hại, có thể làm gì, chỉ nhìn, yên lặng nhìn, nhìn hắn đem cốt nhục chính mình xé nát, nhìn hắn từng điểm từng điểm tự tay gạt bỏ mình.
Tiếng kêu tuyệt vọng của Văn Trình khơi dậy khoái ý vặn vẹo trong “Văn Trình”, hắn đứng lên, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát con mèo đã hấp hối, nghĩ nghĩ nói với thủ hạ của hắn đứng phía sau: “Ngươi đi qua đem con mèo mấy ngày hôm trước ta trảo tới.”
“Vâng.” Thủ hạ lên tiếng, quay người đi vào trong phòng mang ra một cái ***g sắt.
Là Cơm… Trôi nổi ở giữa không trung, Văn Trình nhìn thấy Cơm vốn mất tích, Cơm ở trong tay “Văn Trình” vài ngày không biết đã trải qua tra tấn thế nào, bộ lông trên cái đuôi trọc mất một mảng lớn, thần kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thi-ai-hanh-hung/2170920/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.