Văn Trình bị Úc Lâm Phi nắm tay ra khỏi nhà kho, bên ngoài vẫn còn tuyết trắng bay bay, tuy là giữa trưa, lại cho người ta một loại ảo giác đã tới hoàng hôn.
Úc Lâm Phi mặt không biểu tình đi tới, tay nắm lấy Văn Trình lạnh buốt dị thường.
“Lâm Phi.” Văn Trình yếu ớt kêu một câu Úc Lâm Phi mặt có chút mơ hồ: “Vì sao ngươi lại mất hứng như vậy?”
Úc Lâm Phi không trả lời, hắn bảo trì một tốc độ, tựa hồ như căn bản không có nghe thấy câu hỏi của Văn Trình.
“Lâm Phi?” Vẫn còn kêu tên Úc Lâm Phi, trong nội tâm Văn Trình lại toát ra một loại sợ hãi không cách nào miêu tả được… Vì cái gì Úc Lâm Phi trước mắt lại lạ lẫm như vậy?
“Cậu là ai?” Cũng không biết đã đi bao lâu, thời điểm Văn Trình thậm chí cảm thấy chân của mình sắp cương mất, Úc Lâm Phi đột nhiên quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Văn Trình, ánh mắt của hắn khiến cho Văn Trình cảm thấy lạ lẫm dị thường: “Cậu là ai?”
“Ta là Văn Trình a.” Thanh âm Văn Trình nho nhỏ, không biết vì cái gì,cậu lại cảm thấy Úc Lâm Phi nhìn qua rất kỳ quái…
“Văn Trình là người, còn ngươi là thứ gì?” Khóe miệng Úc Lâm Phi câu dẫn ra một nụ cười lạnh: “Ngươi là mèo.”
“Ta, ta.” Muốn nói ta cũng là người Văn Trình, đột nhiên phát hiện cậu rốt cuộc không cách nào nói được một câu, nhìn nhìn lại chính cậu chẳng biết từ lúc nào cậu cư nhiên biến thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thi-ai-hanh-hung/2170896/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.