Vì thế sau khi Tô Duy Hi đi mất, Úc Lâm Phi tắm rửa, lưu lại một mình Văn Trình, à không, là một con mèo nằm ở trên chăn, thỉnh thoảng duỗi móng tay ra gãi gãi mặt của mình… A… Ngứa quá a.
Nước ấm, máy sấy, khăn mặt, hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng. (và sau đây là một câu chuyện kinh dị với mèo:))
… Cơm, ta thật sự nhớ ngươi, Văn Trình trong tay Úc Lâm Phi vẫn không nhúc nhích.
Ngay lúc Văn Trình bị ước làm ướt nhẹp, trên người đầy bọt xà phong nổi lên, tâm tình Úc Lâm Phi bị bọ chét quấy rốt chợt biến mất, hắn như là đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người đi đến bồn rửa mặt cầm lên gì đó.
… Hắn muốn làm gì? Văn Trình mặt không biến sắc, nhưng mà thời điểm Úc Lâm Phi xoay người, Văn Trình liền hiểu được tên hỗn đản này đi lấy cái gì… Hắn cư nhiên lấy cái gương a a a a a!
… Bên trong là một con,,, quái vật. Ô ô ô… Lông mao nhung nhung của cậu đâu mất rồi, ô ô ô… Vì cái gì cái đầu lại to như vậy… Thật đáng sợ a… Đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt đả kích nghiêm trọng, Văn Trình phát ra một tiếng meo ô vô cùng thê thảm.
Sợ làm lạnh mèo nhà mình, Úc Lâm Phi đành phải tẩy trừ sạch sẽ Văn Trình trước, sau đó dùng khăn mặt lau khô nước một lần, dùng máy sấy thổi Văn Trình về bộ dáng mao nhung nhung.
“… Ngươi nói, tại sao ngươi lại không yêu thích tắm rửa.” Sấy lông cho tiểu tổ tông nhà mình, Úc Lâm Phi than thở, sau đó sờ sờ lông tơ hắc sắc có xúc cảm vô cùng tốt của Văn Trình: “Tiểu Hắc sợ nước?”
Kỳ thật Văn Trình cũng không biết vì sao cậu sẽ không thích tắm rửa… Trên lý thuyết mà nói, nội tâm cậu là người nên căn bản không giống mèo bình thường sợ tắm rửa a, nhưng cũng không biết vì cái gì, khi Úc Lâm Phi bỏ cậu vào trong nước… Cậu vẫn không thể ức chết được nỗi khủng khoảng dâng trào, chẳng lẽ… cậu đã bị đồng hóa với khối thân thể này?
Lại liên hệ với hành động trước đây của mình, Văn Trình rốt cuộc kinh ngạc thấy chình mình có chỗ không thích hợp… Cậu rất dễ tạo thành thói quen sinh hoạt của mèo…
Đơn giản Úc Lâm Phi không có bị bọ chét này nọ tẩy não, hắn đem chỗ bẩn tẩy sạch sẽ, đem Văn Trình thoạt nhìn có xúc cảm vô cùng tốt bỏ tới sô pha, sau đó chuẩn bị tẩy rửa lại đồ đạc trong phòng tắm đã bị dùng qua.
Ánh mắt lướt qua Văn Trình mặt vẫn như trước không thay đổi, trong lòng cư nhiên có điểm lo lắng, ai, vừa rồi không nên cười mèo nhà hắn, xem cái dạng này… Phỏng chừng lại phải hống lâu rồi.
Úc Lâm Phi một bên cảm thán lại lo lắng, vừa đi vào phòng tắm.
Lưu lại Văn Trình một mình trầm tư trên ghế sô pha.
“… Ngươi đây là đang cười?” Bị bộ dạng nhếch miệng của mèo con nhà mình dọa sợ, Úc Lâm Phi không khỏi nổi một tầng da gà.
“Đừng cười, đến nói cho ca ca biết, ngươi đã chạy đi đâu?” Úc Lâm Phi lẩm bẩm: “Có bị con mèo khác khi dễ không? Buổi tối có bị lạnh không a? Có phải rất đói bụng hay không? Ai nha… Ta như thế nào lại quên cho ngươi ăn rồi!”
Nghe Úc Lâm Phi làu bà làu bàu, trong lòng Văn Trình thật sự có cảm giác nói không nên lời, bộ dáng này của Úc Lâm Phi… Cậu làm sao có thể không có cảm xúc, chính cái bộ dáng vĩnh viễn sủng nịch này, đã từng khiến cậu đắm chìm trong ôn nhu vô biên, hiện tại cậu biến thành mèo, lại chứng kiến, vẫn là bộ dáng ôn như như trước.
Cái này muốn cậu tin tưởng thế nào, Úc Lâm Phi ôn nhu như nước, và cái hung thủ giết người lãnh huyết vô cùng kia là cùng một người?? Không phải là cậu coi thường, mà là nếu một người tốt với ngươi vài năm đột nhiên làm ra việc tổn thương ngươi, ngươi sẽ tin tưởng không có ẩn tình sao? – Văn Trình không tin, cho nên cậu xem ra, nay biến thành mèo, chính là thượng đế cấp cho cậu một cơ hội, khiến cậu triệt để hiểu được, vì cái gì Úc Lâm Phi, lại giết cậu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]