Giống Văn Trình đều nhìn thấy cử chỉ của cảnh sát, Bạch Tùng Trạch hơi nhíu mày lại, gã dừng xe lại bên đường, nhìn cảnh sát giao thông vừa kéo cửa kính xuống.
“Tiên sinh, mời ngài xuất trình giấy phép lái xe.” Ngữ khí của cảnh sát giao thông thực ôn hòa.
“Lắm lời.” Bạch Tùng Trạch tìm bằng lái xe đưa cho cảnh sát, gã cúi đầu nhìn Văn Trình trên đùi hắn đang giương mắt lên: “Làm sao thế, mèo con?”
Văn Trình không thèm lý Bạch Tùng Trạch, hiện tại toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt ở cửa kính xe đang mở ra.
“Cám ơn ngài đã phối hợp.” Kiểm tra xong giấy phép lái xe, cảnh sát giao thông cũng chú ý tới Văn Trình đang trừng đôi mắt màu vàng: “Đây là mèo của ngài? Thật đáng yêu.”
“Quả thật rất đáng yêu.” Bạch Tùng Trạch nở nụ cười, tâm tình hắn rất tốt, đáp lại lời nói của cảnh sát.
“Thật sự… thực đáng yêu đấy.” Trên mặt cảnh sát giao thông trẻ tuổi đột nhiên cuất hiện một nụ cười quỷ dị, một khắc nhìn tới nụ cười kia, Bạch Tùng Trạch phản xạ có điều kiện xoay người nhảy sang ghế phụ.
Một tiếng ‘pằng’ sắc nhọn vang lên, chỉ thấy chỗ gã vừa ngồi xuất hiện một vết đạn còn bốc khói.
Cảnh sát thấy một phát không trúng, không có dừng lại trực tiếp xoay người chạy vào dòng người bên đường.
Sự thật chứng minh, lựa chọn của hắn ta là chính xác.
Bởi vì không đến ba phút sau, xung quanh xe của Bạch Tùng Trạch đã bị một đám người nhìn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thi-ai-hanh-hung/2170868/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.