Thái tử điện hạ mở mắt ra hít thở không khí, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, trước mắt là một tòa nhà hiện đại rộng lớn khí phái đứng lặng ở trong rừng hoa, một đại đạo lát bằng đá thẳng từ cồng đến khu nhà, hai bên đường cứ năm bước có một gốc cây ăn quả trông thật cổ kính, ánh sáng xuyên thấu qua tán cây rơi lại trên đường những vết lốm đốm lay động, dĩ nhiên có thể cảm giác được một tia gió thổi qua.
“Ngạch nương, nơi này chính là quê nhà của người?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoằng Tích kinh hỉ đến đỏ bừng, mắt to khả ái nhìn chung quanh, một con hồ điệp phát sáng diễm lệ bay lượn qua trước mặt hắn, đẹp đẽ đậu ở trên chóp mũi Hoằng Tích, chỉ vừa nhẹ nhàng đụng vào nó liền vội bay đi, Hoằng Tích cao hứng lao thẳng tới trước.
“Đây không phải là quê nhà của ngạch nương, đây là không gian của ngạch nương.” Thái tử phi nhìn thân ảnh hoạt bát của tiểu tử kia mà cười giải thích cho ba cha con thái tử.
Hoằng Thăng có cảm giác như mình đang ở trong tiên cảnh, bỏ qua cảnh sắc trước mắt, ở cách đó xa xa có thể nghe được tiếng dòng nước đổ ầm ầm, giống như khi đi xuất hành thì đã từng gặp qua tiếng thác nước cao trăm trượng đổ xuống, càng chưa nói mơ hồ có thể thấy được đảo nhỏ, còn có biển hoa vòng quanh khu nhà tạo thành những lớp sóng màu sắc, quả nhiên là cực kỳ xinh đẹp, “Ngạch nương, người là tiên nữ trên trời sao, cái gì là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thanh-thai-tu-phi/753743/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.