Tuy rằng thái tử bất mãn vì sự khiêu khích của phúc tấn, thế nhưng cũng bị động tác của phúc tấn khiến cho tâm ý nhộn nhạo, trong đầu xoay chuyển tìm cách, đưa tay bắt lấy bàn tay đang tác quái kia, xoa nắn rất ôn nhu dịu dàng, sau đó kéo tới bên miệng khẽ hôn một cái, cười nói, “Ah, phúc tấn, ta và ngươi chính là phu thê, hà tất phải dùng những lời cợt nhả bậc này chứ? Mà hôm nay cô mới vừa bị hoàng a mã nhắc nhở, cũng đã đáp ứng hoàng a mã, nhất định sẽ cho phúc tấn nhà ngươi mặt mũi.”
“A, gia là đang muốn nói cái gì kia?” đôi mắt Thạch Tuấn Nham nheo lại lườm thái tử, sau đó thu hồi tay của mình.
Thái tử thấy phúc tấn vẫn chưa hiểu được, khóe miệng nhếch hẳn lên, “Cô là muốn nói cho ngươi biết, không cần khiêu khích cô. Đêm nay cô chính là chuẩn bị cùng phúc tấn mơ chung một giấc mộng đẹp.” Nói xong lại nhắm mắt cúi đầu xuống thấp, cũng học theo cách phúc tấn đùa giỡn với hắn lúc nãy, ở bên tai phúc tấn thổi một luồng khí nóng, “Phúc tấn đừng quên, đêm nay làm lớn chuyện cũng không tốt, chỗ hoàng a mã cũng khó mà ăn nói. Hơn nữa, ở bên ngoài cửa còn có tai mắt. Nếu phúc tấn không muốn, cô cũng không cưỡng cầu, rồi người ta sẽ truyền ra ngoài nói thái tử muốn sủng ái phúc tấn, nhưng phúc tấn không tiếp nhận, hình tượng một phúc tấn hiền lành hiểu chuyện cũng không sẽ không còn phải không nào?”
“Gia, chúng ta đắp chăn chỉ đơn thuần là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thanh-thai-tu-phi/753640/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.