Mông của Tạ Vũ Hân bị Vu Đồng bóp làm cho gương mặt đỏ càng đậm, nhưng nàng vẫn nằm trong ngực Vu Đồng không có ý định rời khỏi. Vẫn may Vu Đồng kịp thời phản ứng đẩy nàng ra, hắn hơi gấp gáp hỏi: 
- Dì ta, ngươi làm sao vậy, có phải dì cảm thấy không thoải mái không? 
- Không có… Không có, dì rất khỏe. 
Tạ Vũ Hân cuối đầu, nói cực nhỏ, đến cả Vu Đồng đứng ngay bên cạnh mà cũng vừa đủ nghe mà thôi. Sau khi nói xong, nàng lùi lại bước đứng bên cạnh Tần Vận. 
Tiểu nha đầu cũng rời khỏi hai bầu vú cao vút của Tần Vận quay lại chỗ Vu Đồng, ghé vào tai nói nhỏ với hắn: 
- Anh Đồng, mông của mẹ em có phải rất dễ chịu không? 
Vu Đồng không biết nói gì, đành vỗ một bàn tay lên mông của nàng nói: 
- Không khác của em bao nhiêu nha! 
Tiểu nha đầu cười khanh khách kéo tay Vu Đồng chay đi chỗ khác chơi, còn Tần Vận thì mặt mũi tràn đầy nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào Tạ Vũ Hân, Tạ Vũ Hân cảm thấy Tần Vận cứ nhìn chằm chằm mình đành tìm đại lời nói: 
- Chị Tần, trang phục hôm nay của chị rất không giống bình thường nha. 
Tần Vận cười nói: 
- Vậy thì có sao, ta muốn mặc sao thì mặc, còn có ai dám ăn ta hay sao? 
Tạ Vũ Hân trêu đùa: 
- Đúng nha, chị đã sớm bị một sứ giả hộ hoa nuốt mất, làm sao người khác có thể ăn được nữa? 
Tạ Vũ Hân nhấn mạnh chữ “Ăn”, sao Tần Vận có thể không hiểu ý của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thanh-do-phong-luu/1849846/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.