Chương trước
Chương sau
“Boss, tôi không muốn! Tôi không muốn phản bội ngài! Là tên kia… tên kia bức tôi! Tiền của gã một đồng tôi cũng không động vào, boss, boss, ngài đừng giết tôi! Đừng giết tôi!” Matthew kích động muốn tiến lên lại bị Sở Cảnh cho một cước, ngã lăn trên mặt đất.

Một cú đá này Sở Cảnh dùng khí lực không nhỏ, Matthew đau đớn chỉ biết ôm bụng cuộn mình trên mặt đất, rên rỉ, phỏng chừng nội tạng đã bị thương.

“Hiện tại mày có hai lựa chọn.” Sở Cảnh một cước dẫm lên bụng Matthew, thân trên hơi cúi xuống nhìn gã, nòng súng lạnh như băng chĩa thẳng trán gã: “Thứ nhất, chết ở chỗ này…thuận tiện cho vợ con mày cùng lên đường theo; thứ hai, giải phóng cho con thuyền, chúng tao sẽ bảo hộ vợ con mày bình an, lưu lại cho mày toàn thây.”

Hai mắt Matthew thoáng hiện nỗi hoảng sợ cực lớn, nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt mình, thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt, gã ngay cả một câu cầu xin sự tha thứ cũng không nói nên lời.

“Nói đi, chọn một hay chọn hai?” Sở Cảnh ý cười càng sâu, nòng súng từ giữa trán trượt dần xuống dưới, sau đó dừng ở hầu kết Matthew, dùng sức lớn đến độ cơ hồ khiến gã hít thở không thông.

“Tôi…tôi làm sao có thể lái thuyền ra được!” Matthew run rẩy nói.

“Không, tao biết mày có thể.” Sở Cảnh ngẩng đầu liếc nhìn Tả Dĩ Uyên một cái: “Chỉ bằng bộ dáng sợ chết hiện tại, tao biết mày có thể… nếu không, mày sao dám lái thuyền tới Bermuda?”

Tả Dĩ Uyên đứng một bên đầy hưng trí nhìn Sở Cảnh từng chút công phá phòng tuyến của Matthew, trong lòng không khỏi khẽ thở dài. Phong thái cầm súng như vậy, nụ cười lạnh nhẹ nhàng, Sở Cảnh lúc này trong mắt hắn, lại khiến hắn cảm thấy đẹp đến rung động. nếu có thể, hắn thật sự muốn cứ như vậy không quan tâm mà ôm lấy cậu, hướng toàn thế giới tuyên cáo cậu thuộc quyền sở hữu của hắn.

Nhưng là, hắn có thể chứ? Nghĩ như vậy, nhiệt độ thân thể khẽ giảm một ít, nhưng cái gì đó ở trong lòng lại điên cuồng dâng trào lan tỏa. Tả Dĩ Uyên có thể cảm giác cái thứ kia đang sinh trưởng rất tốt, hắn lại vô lực ngăn cản, chỉ có thể chờ đợi… chờ đợi những gì đó mà hắn đã vô pháp khống chế, đang lớn dần, phá tan mọi chướng ngại giam cầm nó, sau đó… sau đó rồi sẽ thế nào? Tả Dĩ Uyên ân ẩn có chút hiểu ra, rồi lại không muốn nghĩ nhiều nữa. tình cảm mãnh liệt như vậy, thậm chí khiến chính bản thân hắn cảm giác được một tia kinh dị.

Matthew nhìn không khí yên tĩnh trong cabin, lại nhìn nhìn Tả Dĩ Uyên đứng một bên, ánh mắt hắn tựa như đang xem trò vui, rốt cuộc gã dần u ám xuống. gã biết, đây chính là cơ hội duy nhất của gã, nhưng gã không cam lòng. Cứ như vậy chết đi, gã thật sự không cam lòng.

“Nếu… nếu tôi có thể dẫn các người ra ngoài, có thật là các người sẽ bảo hộ người nhà tôi bình an không?” Matthew mất tiếng mở miệng, ánh mắt có chút trống rỗng, nhưng rồi lại để lộ chút hương vị được ăn cả ngã về không.

“Đương nhiên.” Tả Dĩ Uyên chính miệng nhận lời: “Cậu cũng biết, kỳ thật tôi là một người yêu chủ nghĩa hòa bình mà. Đối với người vô tội, tôi chưa bao giờ thích đem bọn họ liên lụy vào trong ân oán giữa chúng ta.”

Matthew trầm mặc một hồi, cơ mặt giật giật, tựa như đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Chris thấy thế, liền nhanh chóng bỏ thêm chút mồi lửa: “Này, anh bạn, boss của chúng ta tuy rằng không thích động thủ giết người nhưng đó cũng là tùy tình huống người ta cảm kích thức thời. Hiện tại, vận mạng già trẻ gia đình cậu, đều nắm giữ ở trong tay cậu, cậu nói xem?”

Lời nói của Chris trầm thấp lạnh như băng phát ra từ trong cổ họng, cuối cùng trở thành áp bách tâm lý suy sụp phòng tuyến cuối cùng của Matthew. Gã hít một hơi thật sâu, cố sức gật đầu: “Được, tôi tin các người! Sở, cậu Sở, cậu trước bỏ khẩu súng ra, tôi đi khởi động thuyền.”

Sở Cảnh lạnh lùng nhìn Matthew, thấy gã thực sự thỏa hiệp mới khẽ giãn chân mày, thu hồi khẩu súng giắt lại vào thắt lưng, chân đang giẫm lên bụng gã cũng thu lại.

Mãnh liệt ho khan một hồi, Matthew lảo đảo cắn răng đứng dậy, dùng tay ôm bụng, lảo đảo ngồi xuống ghế bình ổn hơi thở.

“Nói xem, cậu nắm chắc mấy phần có thể an toàn vượt qua Bermuda?” Tả Dĩ Uyên thản nhiên hỏi.

“…. Bốn phần.” Matthew vừa ho khan vừa nói: “Tôi đã từng mấy lần đi qua Bermuda, biết một con đường an toàn có thể vượt qua Bermuda, nhưng mà… cũng không khẳng định 100% có thể thành công.”

“Bốn phần à?” Tả Dĩ Uyên khoác vai Sở Cảnh: “Tóm lại so với chờ chết vẫn tốt hơn, Matthew, cậu là người ta ngàn chọn vạn tuyển mới tìm tới cậu, cho dù tôi không tin tưởng vào lòng trung thành và nhân phẩm của cậu thì tôi cảm thấy tôi vẫn nên tin tưởng vào kỹ thuật của cậu, phải không?”

Matthew không trả lời, chỉ cắn chặt răng, hết sức bảo trì thanh tỉnh của bản thân.

Bởi vì khắp Bermuda bị từ trường quẫy nhiễu, toàn bộ hệ thống tự động hóa đều gặp trục trặc không khống chế được. nhưng mà, Matthew ngược lại thoạt nhìn không quá lo lắng. đầu tiên phân phó vài thuyền viên căng buồm lên, sau đó ra lệnh cho toàn bộ thuyền viên xuống tầng hầm con thuyền.

“Cậu, cậu không phải là muốn…” chris có chút há hốc mồm: “Chèo thuyền bằng tay đấy chứ?”

“Mô tơ vẫn còn hoạt động được, không đến mức phải chèo bằng tay.” Matthew lắc đầu: “Nhưng mà, ở Bermuda, cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, dù sao… nơi này không thể dùng lẽ thường để phòng đoán.”

Chris gãi gãi mũi, lập tức lại hỏi: “Này, cậu nói xem làm sao cậu có thể thông đồng với người của gia tộc Matada được vậy? dù sao gã cũng coi như gián tiếp hại chết gia đình cậu, chẳng lẽ cậu không muốn chúng ta giúp cậu báo thù sao?”

Matthew nháy mắt cứng ngắc, nhưng lập tức, oán khí tức giận từ đáy lòng ào ào phun trào. Nếu không phải do tên khốn kia áp chế, gã tuyệt đối không có khả năng phản bội L, nếu không có tên khốn kia, gã không nói tới vinh hoa phú quý nhưng cũng ít nhất có thể một đời an ổn, làm gì có chuyện tính mạng khó giữ như bây giờ? Tất cả đều là do cái tên khốn kia!

“Tên kia, gã là người châu Á.” Matthew đứt quãng nhớ lại kể: “Tôi cũng không rõ là nước nào, giọng gã rất kỳ quái… hình như là có đeo máy đổi giọng. Đúng thế, gã tuyệt đối là mang theo máy đổi giọng!”

Tả Dĩ Uyên đi tới gần, lên tiếng: “Gã có liên hệ thế nào với gia tộc Matada?”

“Không, không phải, gã nói gã không phải là người của gia tộc Matada.” Matthew lắc lắc đầu: “Nhưng, nghe ý gã thì hẳn là, chủ nhân của gã chính là nhân vật trung tâm của gia tộc Matada.”

Tả Dĩ Uyên gật đầu: “Tiếp tục.”

Matthew co rút thân mình, nhớ lại càng kêu gào thống khổ hơn: “Tôi không biết gã làm sao biết tôi, chính là một ngày trước khi boss về, gã đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà tôi, gã, gã bắt giữ con gái và Gila! Gã nói, chỉ cần tôi lái thuyền tới Bermuda, gã sẽ thả Gila và đứa bé… gã còn nói, sau khi chuyện thành công, sẽ cho tôi rất nhiều tiền. Tôi không cần tiền, tôi không cần, tôi chỉ muốn Gila và đứa bé bình an, tôi chỉ muốn bọn họ bình an mà thôi!”

“Vậy tên kia có đặc điểm diện mạo thế nào?” Sở Cảnh cũng không để ý Matthew đang vỡ òa cảm xúc, ngược lại càng lãnh tĩnh nhìn gã, cẩn thận hỏi.

“Tôi, tôi không nhỡ rõ ràng lắm, lúc ấy trời rất tối, tôi không chú ý. đại khái, gã cao khoảng 1m7, diện mạo… diện mạo thực phổ thông, không có gì ấn tượng để cho người ta nhớ kỹ. nhưng ánh mắt gã thực đáng sợ, tựa như loài rắn…” Matthew cố gắng dùng từ ngữ miêu tả.

Ánh mắt giống loài rắn.

Sở Cảnh không biết vì sao, đột nhiên trong đầu xẹt qua một đôi mắt âm lãnh. Kì quái lại tựa như có chút quen thuộc.

Khẽ nhíu mày, lại vô luận thế nào cũng không nghĩ ra được.

Tả Dĩ Uyên nghe xong Matthew miêu tả, trầm ngâm một tiếng. hình dáng đặc điểm quá mức không rõ ràng. Người Á Châu, cao khoảng 1m7, ánh mắt âm lãnh. Người phù hợp với điều kiện như vậy, không phải mấy triệu người thì cũng phải mấy chục nghìn người. căn bản không hề có bất luận giá trị gì để truy tìm.

“A, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!” Matthew đột nhiên hét to một tiếng, trong mắt phát ra ánh sáng: “Gã, trên người gã có một hình xăm! ở trên khuỷu tay, có một hình đồ đằng kỳ quái! Giống như bông hoa, không, không đúng, không phải hoa… tôi cũng không rõ lắm, nhưng hình thù đó rất lạ, giống như một cái dấu hiệu…”

Chân mày Sở Cảnh càng nhăn tít lại. ánh mắt âm lãnh, hình xăm hình thù kì lạ. Có gì đó đảo qua trong đầu cậu nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ rõ được, không hiểu những mảnh vụn nhỏ tin tức trong đầu hiện lên rốt cuộc là cái gì.

“A Cảnh, em làm sao vậy?” Tả Dĩ Uyên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Sở Cảnh. cảm giác cậu không thích hợp, nhanh chóng khom lưng ghé sang, thấp giọng dò hỏi.

“Không, không có gì.” Sở Cảnh lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy… người Matthew vừa nói, hình như, tôi có chút ấn tượng. có lẽ tôi đã thấy gã ở đâu đó, hoặc là, ít nhất đã từng nghe nói tới gã! Nhưng mà, Tả, hiện tại tôi làm thế nào cũng không nghĩ ra đươc.”

“A Cảnh, ý em là, em có khả năng biết gã?” Tả Dĩ Uyên trầm ngâm một tiếng: “Người Châu Á… Châu Á… A Cảnh, có phải khi em ở Trung Quốc, từng nghe người Sở gia nhắc tới không?”

Sở Cảnh lắc đầu: “Không có khả năng, Sở gia tôi… khoan đã!” Sở Cảnh trong đầu đột nhiên xẹt qua một ánh mắt, âm ngoan, lạnh băng khiến người ta khó chịu.

Có lẽ… thật sự từng gặp qua ở Trung Quốc. nhưng mà, khẳng định không phải ở kiếp này.

Sắc mặt Sở Cảnh băng lãnh khiến người ta sợ hãi: Cậu dám khẳng định, nếu kiếp trước cậu đã gặp qua một người như vậy, vậy hẳn là trước khi gặp gỡ Tả Dĩ Uyên. Như vậy, cậu đã thấy gã ở đâu? Người kia cùng cậu, có liên hệ gì không?”

Sở Cảnh nghiêm túc cân nhắc, càng cảm thấy có gì đó không thích hợp. chứng minh kiếp trước cậu thực quá sơ suất, mà từ sau khi Tả Dĩ Uyên chết đi, cậu liền mất đi sức chú ý và phán đoán trong nhiều việc. Xem ra, chuyện này có lẽ cậu đã xem nhẹ từ rất lâu rồi.

Tả Dĩ Uyên nhìn sắc mặt Sở Cảnh càng ngày càng khó coi, vươn tay vuốt ve tóc cậu, nhẹ giọng nói: “Nếu hiện tại không nghĩ ra, vậy tạm thời để sau từ từ nghĩ cũng không sao cả. Nói không chừng ngày nào đó em đột nhiên lại nghĩ ra thì sao? đừng tự gây sức ép cho mình.”

Cảm giác độ ấm truyền tới từ lòng bàn tay Tả Dĩ Uyên, cảm xúc Sở Cảnh mới thoáng khôi phục một chút. Khẽ gật đầu với hắn, rồi nhẹ “ừ” một tiếng, lập tức rũ mắt thả lỏng.

Nghĩ tới đây, kiếp trước tựa hồ thật sự có rất nhiều chuyện đáng ngờ. Thậm chí cậu còn hoài nghi, quả bom cướp đi sinh mệnh của Tả Dĩ Uyên kia, có thực sự là do lũ rắn độc đã được cậu xử lý sau đó cài đặt không? Mà quả bom đó… ngay từ đầu có thực sự dùng để đối phó với Tả Dĩ Uyên không?

Sở Cảnh cắn răng, liều mạng áp chế khí tức bạo ngược đang không ngừng cuồn cuộn muốn trào ra ngoài của chính mình, đôi lông mi dài che lấp con ngươi đang từ từ nhiễm những tia hằn đỏ dữ tợn. Khóe môi hơi câu lên một nụ cười nhạt cơ hồ đoán không ra, nhưng khóe môi ngưng kết lãnh ý khiến người ta có chút sợ hãi.

Xem ra, có rất nhiều chuyện, cậu phải đi thăm dò rõ ràng. Oán cừu kiếp trước, bất cẩn chết sớm nên chưa thể báo thù xong, kiếp này, cậu rất định không thể buông tha. Hừ… Có lẽ qua một thời gian ngắn nữa, cậu nên tìm cơ hội, trở về thăm Sở gia một chuyến.

Một nam tử nhỏ gầy mặc áo da linh hoạt xuyên qua ngã tư đường phồn hoa náo nhiệt, chỉ trong chớp mắt trong đám đông đã không thấy bóng dáng.

Vòng vèo nhiều lần, thẳng tới khi xác định phía sau tuyệt đối không có người theo dõi, nam tử mới nhanh chóng rẽ vào một con đường nhỏ, đi vào một nơi hẻo lánh trong đó.

“Thiếu gia, mọi chuyện đã được an bài thỏa đáng. Hàng đang được vận chuyển tới Đài Loan, L bên kia cũng đã đi tới Bermuda.” Nam tử cúi đầu, rất nhanh hướng về người nãy giờ vẫn ngồi trong bóng tối, đưa lưng ghế về phía gã, mà báo cáo tình hình.

“Ừ, rất tốt.” Nam nhân trong bóng tối nghe vậy, tâm tình vô cùng tốt khẽ mỉm cười: “Nhưng mà, ta nghe nói Rendia đã phái người đuổi theo lô hàng?”

Giọng nói nam nhân thực ôn hòa, không nhanh không chậm, thậm chí khiến người ta có cảm giác rất truyền cảm.

“Thiếu gia yên tâm, tôi có thể tăng nhân thủ lên..” Nam tử nghe vậy, vội ói.

“A, vậy thì không cần.” Nam nhân ôn tồn đánh gãy lời nói nam tử: “Cũng chỉ là một lô hàng, không đáng để chúng ta bại lộ nhiều người trực tiếp đối đầu với Rendia như vậy. Mục đích của chúng ta đã đạt được, lô hàng kia có thể bảo toàn thì rất tốt, nhưng nếu không giữ được, cũng không sao cả.”

“Vâng, thiếu gia.” Nam tử lập tức lên tiếng đáp trả.

“Nhưng mà, cái tên Dick ngu xuẩn kia còn chưa bị Rendia xử lý sao?”

“Gia tộc Prora không nguyện ý để cho Rendia một mình độc chiếm, cho nên tạm thời chưa động tới Dick.” Nam tử hướng nam nhân giải thích, rồi hơi giương mắt lên hỏi: “Thiếu gia, có cần tôi đi xử lý không?”

“Dick được gia tộc Prora bảo vệ như vậy, cậu nắm chắc được mấy phần?” Nam nhân tựa hồ có chút không để ý hỏi lại.

“Vốn chỉ có ba phần.” nam tử liếm môi một chút, con ngươi âm lãnh hiện lên tia huyết quang hưng phấn: “Nhưng hiện tại Rendia đã rời khỏi gia tộc Prora, giờ tôi có khoảng 6 phần cơ hội!”

“6 phần? vậy cậu đi đi.” Nam nhân cười nói: “Nhưng, nhớ rõ, phải xử lý sạch sẽ một chút…không được giống như mấy hôm trước. mấy tên cảnh sát Nga kia… đã xử lý xong chưa?”

Nam tử sửng sốt một chút, lập tức nói: “Thực xin lỗi, thiếu gia, bên kia còn mấy cái đuôi vụn vặt chưa có…”

“Sớm xử lý sạch sẽ đi! Tôi không muốn cảnh sát Trung Quốc phát hiện dấu vết bị bọn họ can thiệp, cậu hiểu chứ?” giọng nói nam nhân thay đổi, trở nên lạnh lẽo hơn: “Vậy rất phiền toái. Tôi ghét nhất người khác mang phiền toái tới cho tôi.”

“Vâng, thưa thiếu gia, tôi sẽ mau chóng xử lý bọn họ.” Không đợi nam nhân nói nhiều, nam từ lập tức đồng ý.

“Ừ, về phần L bên kia…cậu cảm thấy, hắn ta mấy phần nắm chắc có thể trốn thoát?” Trầm mặc một lúc, nam nhân lại chậm rãi lên tiếng hỏi.

“Bọn L đã vào trong khu vực Bermuda, cho dù Matthew có đổi ý, chỉ sợ cũng không còn cách nào khác.” Nam tử có chút căng thẳng mà nở nụ cười, nói: “Nếu thời tiết bình thường, khả năng bọn họ thoát ra khá lớn, nhưng gần đây, nơi đó thường xuyên xuất hiện gió lốc…. A, chính là khoảng thời gian này, Bermuda sẽ có bão lớn, thiếu gia, ngày cảm thấy bọn họ có cơ hội sống sót không?”

Nam nhân nghe nam tử nói như vậy, lười biếng lên tiếng: “Tuy nói như vậy, nhưng cậu đừng quên, người kia là L, hiện tại Rendia còn tự mình dẫn người đi giúp đỡ bọn họ…cậu cũng đừng sơ suất.”

“Thiếu gia, tôi biết.” Nam tử lập tức gật đầu.

“Nhớ rõ chính mình nên cẩn thận một chút, chờ mọi chuyện bên này xong xuôi, trở về Trung Quốc, tôi còn có chuyện muốn giao cho cậu đi làm.” Nam nhân lại khẽ cười một tiếng: “Đừng để tôi thất vọng.”

Nam tử nghe vậy, toàn thân kích động gần như run sợ, cánh môi run run, nửa ngày mới từ trong cổ họng phát ra một âm thanh cổ quái.

“Vâng, thiếu gia, tôi tuyệt đối sẽ không làm cho ngài thất vọng!”

“Ừ.” Nam nhân thản nhiên xuất ra một âm tiết, lập tức đứng dậy, đưa lưng về phía nam tử đi tới bên cửa sổ: “Đúng rồi, đi theo bên người L, có phải có một nam nhân tên là Sở Cảnh?”

Nam tử hơi ngưng lại, do dự một chút mới nói: “Hình như… có người như vậy. Thiếu gia, có chuyện gì không ạ?”

“A, không có gì.” Cửa sổ thủy tinh phản chiếu một đôi mắt thoạt nhìn cực kỳ ôn hòa: “Nếu vạn nhất, ta nói là vạn nhấ, lần này bọn L chưa chết, về sau khi cậu ra tay lần nữa, nhớ rõ, không đến vạn bất đắc dĩ, thì không được động vào người tên Sở Cảnh đó, biết chưa?”

Nam tử nghe nam nhân nói như vậy, dùng sức nhíu chặt chân mày, trên mặt hiện ra thần sắc dữ tợn: “Vì sao?”

“Không vì sao hết, đây là lệnh.” giọng nam nhân băng lãnh hơn: “Hay là, bây giờ cậu đã muốn nghi ngờ mệnh lệnh của tôi?”

“Không, không, không có, tôi không có!” Nam tử kinh hoảng lắc đầu, liên tục phủ nhận, ánh mắt gã mang theo tia nóng vội. nhưng nóng vội của nam tử không có truyền tới nam nhân, nam nhân thậm chí đến liếc mắt một cái cũng không có.

“Không có là tốt rồi… vậy đi, tôi tìm cớ tới đây, không thể ở lại lâu, lát nữa tôi phải về Trung Quốc ngay. Cậu cũng đi nhanh đi.” nam nhân thản nhiên nói.

“….Vâng.” Nam tử si mê nhìn bóng dáng cao ngất của nam nhân, một hồi lâu sau, mới thấp giọng lên tiếng, lưu luyến rời khỏi tòa nhà, sau đó cẩn thận quan sát bốn phía nhìn một vòng, mới nhanh chóng biến mất vào trong bóng đêm.

Hừ…. Sở Cảnh. nam tử hơi nhíu mi, nếu có thể, người này vẫn nên chết đi mới tốt. Không được, người kia.. nhất định sẽ thương tâm.

Không biết nghĩ tới điều gì, mặt mày nam tử trở nên ôn nhu, bên môi cũng hơi cong cong mỉm cười, người kia a….

Hết chương 43

Jeremy: về vấn đề xưng hô giữa bọn L với Matthew, ta xin nói thế này:

Sở Cảnh – Matthew: gọi tao mày là bởi vì kiếp trước ẻm là xã hội đen thực sự, giết người như ngóe nên mày tao bình thường, công thêm ẻm cũng cực kì tức giận vì có người muốn giết ck ẻm.

còn L và Chris: vẫn để tôi – cậu là vì L với chủ nghĩa “yêu hòa bình” với “luôn tuân thủ pháp luật”…. cho nên để ổng nói năng lịch sự đúng phong cách của ổng, với lại ổng cũng chưa hẳn là xã hội đen hoàn toàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.