Hạ Linh một tay chống cằm, trong đầu không ngừng nhớ lại lời Hạ Trĩ nói “Kì đại ca đối với mọi người thực ôn nhu cùng kiên nhẫn” làm anh hoàn toàn không có tâm tư xem tài liệu. Thiếu niên mất trí nhớ thế nhưng vẫn xem trọng Kì Tuyển. Phiền toái vò đầu, quả nhiên thiếu niên rất thích cái tên Kì Tuyển kia! Hạ Linh bỗng nhiên cảm thấy bản thân gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có, thiếu niên do nhà mình nuôi lớn, không thể liền không minh bạch như vậy rơi vào tay người khác, xem ra anh cần dạy lại vị em trai mất trí nhớ này.
Lúc ăn cơm chiều, Hạ Trĩ cảm giác được anh trai rất không thích hợp, sao lại dùng ánh mắt tính kế nhìn mình? Chẳng lẽ chuyện mình không phải Hạ Trĩ đã bị phát hiện? Không có khả năng, mình chưa nói với bọn họ. Thật ra Hạ Linh đang lo lắng làm thế nào để thiếu niên rời xa Kì Tuyển. Qua loa ăn cơm xong, tiểu Trĩ nhanh chóng đặt chén xuống.
“Sao ăn ít vậy?” Hạ Linh nhìn động tác của thiếu niên hỏi, “Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Cái kia, không phải, em ăn no.” Lắc đầu, Hạ Trĩ đáp: “Đại ca cứ từ từ ăn, em về phòng trước.”
Bước vào căn phòng trên lầu, Hạ Trĩ nhẹ nhàng thở ra. Khi ở cạnh anh trai cậu luôn cảm thấy áp lực rất lớn, giống như chính mình lúc nào cũng có thể bị nhìn thấu. Ngồi trước máy tính, Hạ Trĩ nhàm chán lên mạng, kiếp trước cậu luôn bề bộn công việc, không có thời gian chơi máy tính, đối với loại trò chơi này cậu không có hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tan-quy-cong-tu/1307857/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.