Thiệu Tuyền nói những lời này, đối với Thiệu Dật Hoài mà nói cũng có chút ảnh hưởng, Thiệu Tuyền cũng họ Thiệu, đa số người giúp việc trong nhà đều là từ nhà chính họ Thiệu gửi đến, nhưng Thiệu Dật Hoài chưa bao giờ đặt Thiệu Tuyền ở vị trí hạ nhân của nhà họ Thiệu, lại nói tiếp, Thiệu Tuyền cũng coi như là trưởng bối của anh, trước đây vẫn luôn chăm sóc anh, bởi vậy lúc này Thiệu Dật Hoài chỉ cảm thấy kinh ngạc khi chú Tuyền nhà mình lại đối đãi với một người khác thân thiết như thế.
Thiệu Tuyền thấy Thiệu Dật Hoài đã trở lại cũng rất cao hứng, tất bật đứng lên chào đón.
Thiệu Dật Hoài thản nhiên gật đầu không nói chuyện, ánh mắt khi hướng về Lâm Lạc Nhiên thì dừng lại một chút, không có phản ứng gì, chỉ đi lên lầu.
Lâm Lạc Nhiên đứng ở bên cạnh bàn ăn có chút nhạc nhiên: Người này đến giới thiệu cũng không thèm sao? Có điều lần đầu tiên cậu nhìn thấy người thật ngoài đời ngược lại cảm thấy thật nhẹ nhàng, dung mạo cũng rất giống trong ấn tượng của cậu, tính cách cũng đạm mạc giống như trong lời đồn, nhưng cậu lại cảm giác được Thiệu Dật Hoài cũng không cảm thấy chán ghét mình.
Cậu vẫn hơi lo lắng, "ông nội" rốt cục cùng đã kí kết hiệp nghị gì với họ Thiệu mới khiến Thiệu Dật Hoài bất đắc dĩ phải kết hôn với "mình", khiến cho một người đường đường là ông trời con đồng ý dùng hạnh phúc cả đời của bản thân để đánh đổi, nên anh mà bất mãn rồi chán ghét cậu cũng là chuyện hiển nhiên.
Ánh mắt vừa rồi khi Thiệu Dật Hoài nhìn về phía cậu thực bình thản, hình như không có bất cứ cảm tình gì.
Lâm Lạc Nhiên không biết vì sao, từ sau khi trọng sinh cảm giác của cậu đặc biệt nhạy bén, người khác có ác ý hay không, cậu đều có thể cảm nhận được rõ ràng, chuyện này cũng có lẽ là do đứa nhỏ tự bế kia vốn mẫn cảm, sau khi chết vẫn còn giữ lại bản năng để tự bảo vệ chính mình. Bởi vậy, cậu cũng có thể cảm nhận được ấn tượng của Thiệu Dật Hoài đối với mình.
Lâm Lạc Nhiên cũng không xấu hổ, hỏi Thiệu Tuyền: "Thiệu tiên sinh vẫn luôn về muộn như vậy ạ?"
Trên mặt Thiệu Tuyền có chút bất đắc dĩ: "Cũng không phải... Nhưng gần có vẻ khá nhiều việc... Thiếu gia vẫn kiên trì thói quen những chuyện quan trọng đều phải hoàn thành trước tiên, cho nên thường xuyên về khuya." Ông cũng từng khuyên nhủ thiếu gia nhà mình, nhưng mỗi lần Thiệu Dật Hoài đều "Ừm" một tiếng, rồi lại làm theo ý mình như trước.
Lâm Lạc Nhiên nhìn thời gian, hiện tại đã là mười giờ tối, không khỏi bội phục Thiệu Dật Hoài, quả nhiên sự thành công của anh không phải là không có lý do.
"Tiểu Lạc, cháo kia còn có thể làm thêm một phần nữa không?" Thiệu Tuyền thỉnh cầu nói, hình như bởi vì làm phiền Lâm Lạc Nhiên mà có chút áy náy: "Cháo kia rất ngon, tôi hy vọng thiếu gia cũng có thể nếm thử, gần đây caauk ấy thực vất vả."
Lâm Lạc Nhiên ngẫm lại, dịch dinh dưỡng cũng là từ lương thực mà ra, khóe miệng cũng không khỏi lộ ra mỉm cười, nói:"Không có gì, cháu làm phần mới cũng nhanh thôi. À... Thiệu tiên sinh có kiêng ăn gì hay không?" Một bát cháo có khả năng ăn không đủ no, cũng không thể chỉ làm cho người ta mỗi một bát cháo thôi a.
Thiệu Tuyền lắc đầu hiếu kỳ nói: "Tiểu Lạc còn muốn làm thứ khác nữa sao?"
Lâm Lạc Nhiên gật đầu xong liền quay trở về phòng bếp, cầm lên quả trứng không biết của con gì, so với trứng gà lớn gấp hai lần, hương vị lại giống với trứng gà trong trí nhớ, lại tìm thêm được một củ cà rốt cùng với tôm bóc vỏ, cậu liền quyết định làm cơm rang trứng. Thiệu Dật Hoài tắm rửa xong đổi quần áo xuống dưới thì nhìn thấy trên bàn có một bát cơm vàng óng, lại nhìn nụ cười tủm tỉm của Thiệu Tuyền, không nói gì, cầm lấy thìa yên lặng ăn cơm.
Thiệu Tuyền nhìn thiếu gia nhà mình không nhanh không chậm ăn cơm cũng không nói gì, trong lòng có điểm gấp gáp, đi qua cười hì hì, không còn bộ dạng ông chú tinh anh mọi khi mà Lâm Lạc Nhiên nhìn thấy: "Thiếu gia, hương vị thế nào? Thế nào?"
Thiệu Dật Hoài không nói chuyện, tay không dừng lại, thẳng đến khi cái đĩa rống không mới cứng rắn nói ra hai chữ: "Không tồi."
Thiệu Tuyền trầm mặc trong chốc lát, mới vỗ vỗ bả vai Thiệu Dật Hoài khuyên nhủ: "Thiếu gia, kỳ thật cậu không cần như vậy. Thật sự đó, vừa rồi tiểu Lạc đã cho làm cho tôi một phần cháo, nếu có muốn ăn thêm chú Tuyền đây cũng sẽ không tranh với cậu cái gì mà..."cơm rang trứng" này, cậu không cần cảnh giác như vậy nha."
Thiệu Dật Hoài nhìn Thiệu Tuyền bằng ánh mắt nghi ngờ, hiển nhiên đối với lời nói của Thiệu Tuyền tràn ngập thái độ hoài nghi, Thiệu Tuyền thấy thế có chút chột dạ liền cười hề hề, xem ra lúc nhỏ đã đùa giỡn quá mức rồi, khiến thiếu gia nhà mình đến nay vẫn còn bóng ma...
Lúc này Lâm Lạc Nhiên cũng bưng lên phần chão đã nấu xong, đưa đến trước mặt Thiệu Dật Hoài, Thiệu Dật Hoài ngoài mặt bất động thần sắc, lại khẽ hít một hơi thật sâu, mùi hương bay vào mũi đều là mùi cháo bí đỏ thơm ngào ngạt.
"Cám ơn." Thiệu Dật Hoài nhăn mặt nhìn Lâm Lạc Nhiên nói. Thoạt nhìn hình như không có chút thành ý nào, bộ dạng giống như dù trời sụp đất nứt cũng sẽ không đổi sắc.
Lâm Lạc Nhiên sửng sốt, nhìn mặt Thiệu Dật Hoài không có biểu tình, khẽ cười nói: "Không có gì."
Thiệu Dật Hoài lời nói tuy lạnh như băng nhưng trong nháy mắt cũng khiến cậu cảm giác có chút không được tự nhiên, nhưng nhìn thấy hai mắt anh đều nhìn thẳng vào mình, Lâm Lạc Nhiên liền hiểu người này đại khái dù nói cái gì đi nữa đều chỉ có một biểu tình này, nhưng ánh mắt sẽ không lừa người, thời điểm Thiệu Dật Hoài nói chuyện, đều nhìn thẳng đối phương. Thản nhiên, đạm mạc, nhưng khinh thường nói dối.
Thiệu Dật Hoài tiếp tục cầm thìa uống cháo, ấn tượng trong lòng cũng tăng thêm ba phần hảo cảm đối với vị bạn đời tương lai này. Tuy rằng anh cũng không để ý đối tượng kết hôn của mình là người như thế nào, nhưng ôn hòa lễ độ hiển nhiên là đã ngoài dự kiến của anh.
Trong lòng Lâm Lạc Nhiên cũng có cân nhắc, Thiệu Dật Hoài thoạt nhìn là người khó tiếp cận, cũng không dễ dàng nhìn trúng người nào đó bên ngoài, chính mình chỉ cần chú ý không động tới những chuyện mà anh kiêng kị, hai người ít nhất vẫn có thể an ổn sống với nhau.
Đang suy nghĩ thì trước mắt lại xuất hiện một cái bát trống không: "Còn nữa không?" Ngẩng lên chỉ thấy Thiệu Dật Hoài nhìn mình chằm chằm, hỏi.
Bát nơi này tương đối nhỏ, Lâm Lạc Nhiên một cũng cõ thể bao trọn cái bát, lấy sức ăn của Thiệu Dật Hoài tự nhiên là không đủ, cậu nhìn Thiệu Dật Hoài "mặt liệt", mạc danh kỳ diệu cảm thấy hình như tâm tình đối phương... rất tốt?
Lắc đầu áp chế ý tưởng có chút buồn cười trong lòng, tiếp nhận bát lại đi vào phòng bếp múc một chén cho anh.
Cuối cùng Thiệu Dật Hoài uống hết ba bát cháo mới vừa ý dừng lại, nhìn Lâm Lạc Nhiên cùng Thiệu Tuyền trợn mắt há mồm.
Thiệu Tuyền tự nhiên biết miệng Thiệu Dật Hoài kén chọn, mỗi lần cơm dinh dưỡng đưa tới có chế độ tốt cho thân thể anh thì đều bị Thiệu Dật Hoài trực tiếp ném đi hoặc tùy tiện ăn một chút qua loa cho xong, nhưng khẩu vị của anh tốt như vậy, cũng là lần đầu tiên ông nhìn thấy!
Thiệu Dật Hoài ăn xong cũng cảm thấy mỹ mãn, anh ghét những thức ăn không có hương vị hoặc là hương vị kỳ quái, cho nên đã rất lâu rồi anh chưa được ăn gì sảng khoai như vậy. Lâm Lạc Nhiên tự nhiên không thể tưởng tượng được, chỉ một đĩa cơm rang trứng vô cùng đơn giản, đã có thể mua chuộc được một nửa Thiệu Dật Hoài.
Thiệu Dật Hoài thản nhiên nói với Lâm Lạc Nhiên:"Tay nghề của em rất tốt."
"Cám ơn." Lâm Lạc Nhiên mỉm cười, sau đó có chút chần chờ nói: "Nếu Thiệu tiên sinh không ghét bỏ, sau này tôi có thể phụ trách nấu ăn ba bữa mỗi ngày." Cậu đã chịu đựng đủ cái dịch dinh dưỡng kia rồi, chú Tuyền nói mình có thể sử dụng phòng bếp khiến cậu thực vui vẻ, cậu vẫn định xem điều kiện tình huống ở đây một chút, rồi cải thiện thức ăn của mình.
Thiệu Dật Hoài vừa nghe, liền gật đầu nói:"Có thể."
Lâm Lạc Nhiên thở một hơi nhẹ nhõm. Lại nghe Thiệu Dật Hoài mở miệng nói: "Sau ngày mai, em chính thức trở thành một chủ nhân khác của nhà họ Thiệu, những việc nhỏ này không cần có sự đồng ý của tôi, có chuyện gì không rõ em có thể hỏi chú Tuyền." Khó lắm mới thấy anh nói được một đoạn dài như vậy, Thiệu Dật Hoài cảm giác mình đã giải thích rõ ràng, gật đầu với hai người, cũng không quản Lâm Lạc Nhiên hiểu được hay không, liền đi thẳng lên lầu.
Thiệu Tuyền thấy thiếu gia nhà mình đối với bạn đời tương lai lãnh đạm như thế không khỏi có chút xấu hổ, an ủi Lâm Lạc Nhiên: "Tiểu Lạc cháu đừng để ý, thiếu gia nhà tôi vẫn luôn như thế, từ nhỏ đến lớn liền đều vậy, không phải là vì cậu ấy chán ghét cháu đâu." Thiệu Tuyền giải thích dài dòng một đống, sợ sự chân thành, ôn hòa của đứa nhỏ này bị thiếu gia "mặt liệt" nhà mình dọa chạy.
Lâm Lạc Nhiên bị thái độ nói nhảm khác thường của chú Thiệu cuốn lấy, vội lấy cớ có hơi mệt trốn về phòng, thế này mới nhẹ nhàng thở ra.
Buổi tối nằm trên giường lăn qua lộn lại, Lâm Lạc Nhiên hiển nhiên là mất ngủ, nói không khẩn trương là giả. Kết hôn không tinh yêu... Aiz... Yên lặng thở dài, chỉ có thể an ủi chính mình "thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng"... Thẳng đến lúc rạng sáng, cậu mới nặng nề ngủ.