Cộp cộp âm thanh đều đặn vang lên, là tiếng người bước xuống cầu thang. Phó Tuyệt Ca mang theo khẩn trương lẫn chờ mong nhoài người ra ngoài, còng chân còng tay được dịp khua vào nhau phát sinh tiếng loảng xoảng chói tai.
"Bát lang?"
Đáng tiếc người đến là lão ma ma đã được bát gia mua chuộc.
"Cô nương thất vọng rồi, là ta." Ma ma cảnh giác ngó trái ngó phải rồi mới đem khay cơm nóng hổi thơm phức đặt xuống, thuận tay gạt đổ bát cơm dành cho chó xuống đất: "Đám bạch nhãn lang này dám để cô nương ăn thứ bẩn thỉu này sao?"
"Ngươi đã gặp bát lang chưa? Ngài có nói khi nào sẽ đưa ta ra khỏi đây hay không?" Phó Tuyệt Ca mặt mày vặn vẹo khổ sở, hai tay run rẩy ôm chặt tiểu phúc: "Mấy ngày nay hài tử trong bụng chuyển động rất lợi hại, trong mật thất lại không có ngải cứu để xông, ta sợ không mấy ngày nữa ta sẽ sinh..."
"Cô nương đừng sợ, ta có xin được ít ngải cứu từ chỗ nữ quan, lát nữa ngài ăn xong ta sẽ đốt ngải cứu giúp ngài xông. Còn về phần bát gia thật ra ta không có cách nào ra khỏi Dực Khôn Cung để báo tin cho ngài ấy, bên ngoài canh giữ rất cẩn mực đến cả một con muỗi cũng không thể bay vào."
"Không được thì thôi vậy, coi như đây là mệnh của ta."
Phó Tuyệt Ca suy nhược trượt dài lưng trên tường, tay đặt trên tiểu phúc được gần bảy tháng, cảm giác thất vọng đến cùng cực này nàng sớm đã quen rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/3113191/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.