Ba ngày ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, thời khắc chia ly không muốn cũng đã đến. Ngước đôi mắt trong trẻo nhìn theo nẻo đường xe ngựa đã đi qua, Phó Tuyệt Ca diện vô biểu tình, hai mắt mở to đến nổi xót cay vẫn luyến tiếc không muốn chớp.
Sau lưng A Bích ôm theo tay nải lớn, lo lắng nhìn nàng cứ đứng mãi không nói gì: "Nương nương, xe ngựa đã đi xa lắm rồi, chúng ta cũng phải quay về trang viên thôi."
"Ngươi nói ta có thể chờ đến khi bát gia khải hoàn hay không?"
"Nương nương nói gì thế, dĩ nhiên là ngài chờ được rồi, ngài còn phải khoác phượng bào trở thành Hoàng hậu của Đại Minh a."
Phó Tuyệt Ca cúi đầu thở ra một làn khói bạc: "Đại Minh Hoàng hậu chẳng qua là điều hão huyền, tâm chỉ nguyện quân bình an quy lai."
"Vâng, nương nương nói rất đúng, bát gia nhất định bình an quy lai." A Bích không muốn kích động nương nương nên chỉ đơn thuần hùa theo nàng mấy câu: "Không còn sớm nữa chúng ta đi nhé nương nương?"
"Được rồi, đi, trừ tịch năm sau lại hồi kinh."
Trước khi bước lên xe ngựa Phó Tuyệt Ca nhịn không được ngoái đầu nhìn lại Triết Thân vương phủ một cái, hy vọng năm sau vẫn có thể nhìn thấy vương phủ huy hoàng treo đèn lồng hoa đỏ.
Đôi khi chờ đợi cũng là một loại bản lĩnh.
Bao mùa hoa rơi lá rụng, người đi gió thổi suối tóc dài, ai cầm ô giấy dầu bước trên cầu độc mộc?
Nàng trên gác ngọc ôm tỳ bà, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/3113163/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.