Sự kiên nhẫn nàng dành cho tứ nhân tra ít đến đáng thương, nhăn nhó khó chịu mang dĩa đường quả qua chỗ khác tiếp tục xếp.
"Nàng hà tất phải làm khổ mình sống ở nơi tồi tàn như vậy? Đi với ta ít nhất cuộc sống sẽ dễ dàng hơn bây giờ. Coi như ta cầu xin nàng, chúng ta làm một giao dịch, nếu nàng vẫn cảm thấy ở bên ta không bằng ở bên lão bát thì ta sẵn sàng thả nàng đi. Chỉ cần là thứ nàng muốn, dù có là tinh tú hay hậu vị, tất cả ta đều sẽ cho nàng hết."
"Vậy ngài cùng ta làm một giao dịch đi." Phó Tuyệt Ca lưu loát chỉ tay ra ngoài cửa: "Trở về, mười năm không tìm ta, ta lập tức gả cho ngài."
Đông Phương Tầm Liên bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn trần nhà thở dài một hơi: "Đừng ngốc nữa, Tuyệt Ca, nàng đã không có quyền lựa chọn từ rất lâu rồi."
"Dù ta không có quyền lựa chọn vẫn sẽ không gả cho ngài. Đừng cố chấp nữa, người ngốc nghếch mới là ngài, phải làm thế nào ngài mới chịu hiểu ra đây?"
"Nàng không hiểu! Rõ ràng nàng phải thuộc về ta, rõ ràng chúng ta từng là phu thê, rõ ràng nàng người nàng yêu là ta, vì cái gì người buông tay lại là ta chứ?"
Phó Tuyệt Ca quá mệt mỏi rồi, nàng không muốn tiếp tục tranh cãi chuyện này nữa, sao cũng được, tứ nhân tra muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Nhân lúc tứ nhân tra không chú ý nàng kéo từ trên búi tóc một chiếc thoa giấu vào tay áo.
"Tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/3113152/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.