Chương trước
Chương sau
Chớp mắt đã đến lễ cập kê, Phó Tuyệt Ca từ Thân vương phủ quay về vào tối mồng hai. Giờ mão chính khắc, ngày lành tháng tốt, bầu trời hôm nay cũng đặc biệt thoáng đãng không hề có gợn mây nào. Khách mời phần lớn đều là thân thích, chưa tới giờ đã ngồi chật hết bàn, nha hoàn chân không chạm đất vội vội vàng vàng dâng lên điểm tâm lót dạ trước khi buổi lễ bắt đầu.

Yên tĩnh ngồi trong khuê phòng để A Lệ trang dung, y phục hoa lệ đoan trang, trang sức phong phú tinh xảo, so với lúc Phó Yên Ca cập kê uy phong hơn nhiều. Phó Tuyệt Ca hài lòng nhìn chính mình trong gương, dáng dấp tiểu cô nương quả nhiên thuận mắt hơn lúc ở Tứ vương phủ, nàng cũng xem như khổ tận cam lai không uổng công thương thiên cho nàng hồi sinh.

A Xán cẩn dực đặt khay vải xuống bàn trang điểm, trên mặt giấu không được nụ cười: "Lệnh ái ngài hôm nay rất đẹp!"

"Là A Lệ giúp ta điểm trang nên mới xinh đẹp như vậy."

Phó Tuyệt Ca ngửa đầu lên để A Xán giúp nàng đeo vân kiên tám cánh, dưới mỗi cánh hoa đều được kết một viên Đông Hải trân châu nối với chuỗi tua dài màu hồng phấn. A Phỉ chăm chút đeo hoa tai cho nàng, chỉnh sửa lại búi tóc lần nữa mới cùng A Xán lui xuống tỉ mỉ đánh giá tổng thể.

Lệnh ái vốn đã xinh đẹp, mấy thứ phục sức này chỉ như dệt hoa trên gấm mà thôi!

Lưu thị bận rộn tiếp khách đến sát giờ mới xuất hiện, nhìn nhi nữ chải chuốt trang điểm đẹp đẽ không khỏi vui mừng rơi nước mắt. Cuối cùng cũng đợi được nhìn thấy nha đầu cập kê, sau này sẽ là xuất giá, sinh nhi dục nữ, nhân sinh viên viên mãn mãn đến hết cuộc đời.

"Nương thân đến rồi?" Phó Tuyệt Ca uyển chuyển bước đến trước mặt nàng hào hứng xoay một vòng: "Ngài thấy nhi nữ hôm nay thế nào? Có đẹp không?"

"Đẹp, đẹp lắm, nhi nữ của nương xinh đẹp nhất." Lưu thị nhích luân ỷ gần nàng thêm chút nữa, đưa tay chỉnh sửa vân kiên có hơi lệch: "Nha đầu trưởng thành rồi, từ hôm nay trở đi ngươi không còn là tiểu cô nương nữa nhất định phải biết giữ chừng mực, không được tùy tiện bướng bỉnh có biết không?"

Mắt thấy nương thân lại sắp càm ràm chuyện cũ, Phó Tuyệt Ca vội vàng đổi chủ đề: "Bát gia đã đến hay chưa?"

"Xem ngươi, nương vừa nhắc ngươi phải biết giữ chừng mực ngươi lại đi hỏi bát gia?" Miệng thì trách móc nhưng Lưu thị vẫn trả lời câu hỏi của nàng: "Hạ nhân đến báo nói là trong triều có việc nên trễ chút bát gia mới đến, ngươi hảo hảo làm lễ xong thì quay về phòng ngồi không được đi lung tung!"

"Hảo ni!"

"Sắp đến giờ rồi mau ra ngoài đi."

Nhược Phồn bước vào giúp tứ nương tử đẩy luân ỷ, Phó Tuyệt Ca sải bước theo sau tiếp đến là ba người A Xán A Phỉ và A Lệ.

Đại điện sớm đã được bài trí hoàn tất, Đại nương tử bệ vệ ngồi ở vị trí chủ mẫu, dùng ánh mắt dò xét xen lẫn thù địch quan sát mẫu tử các nàng bước vào. Phó Tuyệt Ca vốn không đặt Đại nương tử vào mắt, tùy ý liếc một cái rồi ung dung sải bước đến trước mặt, theo lễ nghiêm mình kính cẩn bái một bái.

"Tuyệt Ca vấn an đại nhân, vấn an Đại nương tử. Đại nhân, Đại nương tử phúc thọ khang an."

"Không cần gọi đại nhân nữa, ngươi theo Yên Ca gọi ta là phụ thân đi."

Phó Công tước liệu đường tính toán hai bên chính phòng tứ phòng đều phải lấy lòng, dĩ nhiên sẽ không để Phó Tuyệt Ca xa cách mới mình, nói không chừng tiền đồ Phó gia dựa hết vào nha đầu này.

"Tuyệt Ca xuất thân thứ nữ không có tư cách gọi đại nhân là phụ thân, lúc nhỏ cũng vậy lớn lên cũng vậy, đại nhân ngài không cần cưỡng ép chính mình."

"Ngươi là nhi nữ của ta, gọi phụ thân thì có làm sao?" Phó Công tước vừa nhìn qua liền bị Đại nương tử liếc cho cháy mặt, bất đắc dĩ sờ sờ đầu gối nghĩ biện pháp khác: "Nha đầu ngươi cũng lớn rồi tự có chủ kiến, muốn gọi đại nhân hay phụ thân đều được, chỉ cần ngươi nhớ rõ ngươi là người của Phó gia, sống chết vinh nhục đều liên quan đến Phó gia."

Phó Tuyệt Ca vân đạm phong khinh mỉm cười: "Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Nhi nữ sau này gả đi không còn là người của Phó gia nữa, vinh nhục của Phó gia sợ là nhi nữ không thể lo được."

"Ngươi nói vậy là có ý gì? Ở đây có bao nhiêu người, ngươi muốn người khác cười nhạo Phó gia không biết dạy con mới dạy ra cái thứ không biết hiếu thuận như ngươi sao?!"

"Nếu đại nhân đã nói thế sau này nhi nữ gả vào gia đình khốn khó ngài sẽ không trơ mắt không quản?"



Quả nhiên lão Công tước không thốt nên lời bất lực xua xua tay: "Làm lễ, lập tức làm lễ!"

Phó Tuyệt Ca thừa biết lão hồ đồ này trong mắt chỉ có tiền tài hư danh nên chẳng buồn quan tâm lời hắn nói, theo an bài của cung nữ mà quỳ xuống nệm vải.

Đại nương tử khí sắc không tốt đứng lên cũng phải có hai nha hoàn tả hữu đứng đỡ, nghe nói trước khi hồi kinh Đại nương tử ở Kí Châu bệnh một trận lớn, các lang trung đến chẩn trị đều nói thái thái bệnh do uất ức tích tụ nhiều năm mà thành. Nhi nữ chưa lớn đã phải rời khỏi Công tước phủ, thân thích ở quê nhà đều cười nhạo nàng, Phó Yên Ca nha đầu lại không có bản lĩnh để Phó Tuyệt Ca chiếm được tiên phong, vật đổi sao dời đến lượt chính phòng phải nhìn mặt tứ phòng mà sống. Nghĩ đến nhi tử không đỗ khoa thi cũng không có bản lĩnh dẹp yên giặc dữ ngoài biên cương, ngày ngày vùi vào trà hoa tửu điếm hưởng lạc, chính phòng giờ chỉ như cành khô trước gió đông không còn điểm tựa.

Thân là thiếp thất Lưu thị chỉ có thể ngồi một bên xem nha đầu cập kê, ánh mắt đôi lúc quét qua người Đại nương tử, tia khiếp sợ từng chất đầy trong mắt giờ lại tan biết không sót lại chút nào. Trước đây Lưu thị luôn xem Đại nương tử là đại quan không cần biết nàng có tội hay không đều tùy thời có thể thẩm vấn luận côn. Nhưng hiện tại bất đồng, nàng nhi nữ có chỗ dựa là bát gia, bản thân cũng đang là chủ mẫu đương gia, chút khí thế của Đại nương tử chỉ đủ dọa a miêu a cẩu mà thôi.

Đợi Đại nương tử nói xong vài lời nha hoàn lần lượt bưng khay gỗ phủ vải đỏ bước lên, bên trên đặt một cặp vòng, một chiếc kim thoa vừa được chế tác không lâu và hai xấp vải may y phục.

"Ngươi sau lễ cập kê không còn là tiểu nha đầu nữa, sau này cùng với tỷ muội hảo hảo học lễ nghi đợi đến khi xuất giá sẽ không vì thiếu hiểu biết mà làm xấu mặt Công tước phủ."

Đại nương tử đỡ dưới tay áo lấy chiếc kim thoa ướm lên búi tóc Phó Tuyệt Ca, càng nhìn càng không thuận mắt muốn một phát trực tiếp đâm vào. Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng thông truyền, bát gia uy vũ hiên ngang bước vào, quan phục chỉnh tề vẫn chưa kịp thay đã chạy đến dự lễ cập kê của Phó Tuyệt Ca.

"Các vị cứ tự nhiên."

Gian tước quý quân quý được chia tách bởi hai tấm bình phong, bên này Phó Tuyệt Ca chỉ thấy được bóng lưng của bát lang, cố nhướn người ngửa đầu xem nhưng vẫn không xem được gì. Rất nhanh liền bị nương thân phát hiện ném cho nàng một cái liếc mắt, đành phải ngoan ngoãn giả vờ làm tiểu cô nương hiểu chuyện chờ đợi Đại nương tử giúp cài trâm.

Sắc mặt Đại nương tử càng lúc càng khó coi, tùy tiện ghim kim thoa lên búi tóc: "Xong rồi."

Phó Tuyệt Ca để A Xán dìu đứng dậy theo lễ bái Đại nương tử một cái.

"Chỗ này tặng cho ngươi, của hồi môn thứ nữ Công tước phủ nhiều thêm vài kiện tránh ngươi làm xấu mặt Phó gia."

Liếc nhìn cặp vòng và hai xấp vải trên khay, Phó Tuyệt Ca lấy một chiếc vòng rồi nhìn qua A Xán, đối phương hiểu ý rút trên búi tóc một chiếc ngân thoa chạm khắc hình thủy tiên hoa.

"Trạc lễ này Tuyệt Ca xin nhận lấy, nghĩ lại của hồi môn của nhị tỷ tỷ cũng không có bao nhiêu, Đại nương tử ở Kí Châu xa xôi lực bất tòng tâm. Đích nữ cô nương gả đi không có bao nhiêu của hồi môn sẽ bị người khác cười nhạo mất, ở đây Tuyệt Ca có chiếc thoa này tuy không phải vật hiếm có gì nhưng là đồ tốt ở trong cung, mong Đại nương tử và nhị tỷ tỷ nhận cho."

Nói xong liền đặt ngân thoa của A Xán vào khay đựng vòng.

"Ngươi dám vũ nhục ta?" Phó Yên Ca sợ kinh động bát gia đang nói chuyện với Công tước gia bên kia nên không dám to tiếng: "Thứ một nha hoàn xài rồi cũng dám đưa cho ta? Ngươi..."

Phó Tuyệt Ca đặt ngón tay lên môi ra hiệu suỵt rồi chỉ vào thân thích đang ngồi bên ngoài náo nhiệt dùng tiệc: "Người khác nghe thấy rất khó coi đó."

Phó Yên Ca giận đến nỗi xé rách khăn tay, không nói không rằng quay người bỏ đi, nửa phần sau của buổi lễ cũng không tham gia nữa. Đại nương tử cũng lấy lý do thân thể không khoẻ bỏ về phòng trước, xem bộ dạng chỉ sợ không trụ nổi đến hết năm nay.

Lễ xong Phó Tuyệt Ca không được phép lưu lại tiền thính phải đợi lão Công tước hay nương thân gọi mới được ra. Một mình chờ trong phòng có chút sốt ruột, đợi mãi không nghe thấy động tĩnh gì nên quyết định ra ngoài xem thử. Để tránh đụng mặt thân thích đang dùng tiệc ngoài sân Phó Tuyệt Ca men theo con đường nhỏ đến tiền thính, dọc đường đi A Xán nom nóp lo sợ cứ liên tục kéo tay nàng.

"Lệnh ái không được đâu, ngài là cô nương chưa xuất giá ra ngoài tiền thính nhỡ như bị ai phát hiện thanh danh sẽ hỏng hết đó!"

"Ngoài tiền thính có bát gia không ai dám nói gì ta đâu." Phó Tuyệt Ca len lén đẩy cửa bước vào, thuận tay kéo cả A Xán đi cùng: "Lúc nãy bát gia đi sau bình phong ta nhìn không rõ."

"Chốc nữa chẳng phải ngài được gọi ra rồi sao?"

"Đã sắp tới giờ ngọ rồi nhưng có ai vào gọi chúng ta đâu?"

A Xán biết khuyên không được đành thê lương hạ giọng: "Ngài phải cẩn thận a."



Phó Tuyệt Ca phất phất tay, cẩn dực bước về phía bình phong quan sát những bóng người di chuyển trong tiền thính. Vừa vặn nhìn thấy bát gia đang cùng với lão Công tước nói chuyện, không biết là nói chuyện gì mà lão gia tử cười đến không thấy hai mắt. Ngoài dự đoán còn có cả nhị gia, tứ gia và lục gia, bốn vị hoàng tước đều đến dự lễ cập kê khiến tổ mộ Phó gia ở Kí Châu cũng phải đồng loạt bốc khói xanh.

"Lục gia vậy mà vẫn đến sao?"

"Hửm? Ý tứ gì?"

"Lệnh ái ngài không biết sao? Chuyện Lục vương phi vừa sảy thai."

Phó Tuyệt Ca kinh ngạc tròn xoe mắt: "Lục vương phi lúc nào mang thai sao ta lại không nghe nói?"

"Lục gia hậu viện đông đảo tuy là sủng ái Lục vương phi nhưng cũng thường xuyên dung túng mấy vị tiểu nương tử thân phận tôn quý làm xằng. Mấy năm trước có vị tiểu nương mang thai bị hại sảy mấy con, thứ thiếp lục gia sủng ái nhất lúc đó là Lý Mậu lại sinh được một công tử khiến địa vị trong phủ càng thêm vững vàng. Lục vương phi thân phận thấp kém lại nhập phủ muộn hơn thứ thiếp kia nên lời nói không có trọng lượng. Lúc lục gia trong phủ thì không sao nhưng lục gia vừa đi đám tiểu nương tử liền ức hiếp Lục vương phi không có chỗ dựa, không có con cái. Lục vương phi gả đi hai ba năm rồi mới mang thai, sợ Lý Mậu hãm hại nên mới không dám nói ra chuyện này. Sau đó không biết vì lý do gì mà Lục vương phi ngã lầu, thai nhi cũng không giữ được."

"Không ngờ còn có chuyện này, tại sao bát gia lại không nói cho ta biết?"

"Bát gia vốn ít hỏi đến chuyện gia quyến e là lục gia vẫn chưa nói chuyện này cho ngài ấy biết."

Phó Tuyệt Ca thất thần nhìn bình phong một lần nữa, bên kia lục gia vẫn bình tĩnh cười nói khó mà biết được trong lòng ngài ấy nghĩ thế nào về Lục vương phi. Hài tử vừa mới mất thân là phụ thân lục gia không những không bồi cạnh nương tử lại có tâm tình đi dự lễ cập kê, tước quý rốt cuộc không biết thể hiện tình cảm hay là không có lương tâm? Hoàng gia phu phụ nhất định phải bạc bẽo như vậy sao?

Móng tay bấm mạnh vào khung cửa phát ra tiếng ken két chói tai vừa vặn thu hút sự chú ý của Phó Công tước, hắn quay đầu nhìn phát hiện có bóng người sau bình phong lập tức chạy đến xem thử.

Vừa nhìn thấy Phó Tuyệt Ca đang thất thần đứng trước bình phong Phó Công tước tá hoả tâm linh quát một tiếng: "Ai cho ngươi đứng ở đây? Thân là cô nương chưa xuất gia lại tự ý xuất hiện ở tiền thính, ngươi ở trong cung học lễ nghi như vậy sao!?"

Phó Tuyệt Ca mím mím môi không trả lời, quay đầu liền nhìn thấy bát gia đứng ở sau lưng. Đông Phương Tầm Tuyết khoát tay ngăn lão Công tước quở trách nàng, thuận tay nắm lấy cổ tay kéo nàng ra sau lưng.

"Để nàng đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi." Đông Phương Tầm Tuyết khéo léo dẫn dắt câu chuyện thành nàng yêu cầu tiểu ngốc đứng sau bình phong chờ đợi: "Xấu hổ, là ta chờ không được muốn gặp nàng nên mới bảo nha hoàn thông tri một tiếng đợi ở đây."

"Vô sự, vô sự! Nếu chỉ là hiểu lầm vậy thì không cần truy cứu, bát gia thỉnh tự nhiên."

Đông Phương Tầm Tuyết hài lòng mỉm cười, nắm lấy bàn tay Phó Tuyệt Ca dẫn nàng rời khỏi đại điện. Đông Phương Tầm Liên đang mải mê trò chuyện với đám quan tước nên không để ý, ngẩng đầu lên ba người nhị hoàng tỷ đều đã đi mất rồi.

Hai người một trước một sau bước lên xe ngựa, A Xán và Mi Cát đi bộ bên cạnh, từ từ hoà vào dòng người đông đúc đi về hướng Thân vương phủ.

Ngay từ lúc gặp mặt ở tiền thính Đông Phương Tầm Tuyết đã cảm thấy nương tử nhà mình tâm tình không tốt, cả buổi cứ mặt ủ mày chau còn không cho nàng ôm ấp.

"Nương tử làm sao rồi? Có ai chọc giận nàng sao?"

"Hoàng tước các ngài không có người nào tốt cả, gặp cô nương nào cũng bày ra bộ dạng thâm tình quyến luyến, sau khi thành thân liền lộ ra bản chất sủng thiếp diệt thê!"

"..." Đông Phương Tầm Tuyết còn chưa hiểu chuyện gì đã bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu: "Hoàng tước thì làm sao a? Nàng đang nói tứ hoàng tỷ sao? Chuyện tứ hoàng tỷ sủng thiếp diệt thê đâu phải lần đầu nàng biết, vì chuyện này tức giận làm gì?"

"Ta không nói tứ gia, ta là đang nói lục gia!" Phó Tuyệt Ca ôm cả bụng uất ức trút hết lên người bát lang: "Trước khi nghênh giá Đại nương tử, lục gia hậu viện đã có mấy thị thiếp thông phòng, hài tử cũng có hai ba người rồi. Vậy mà lúc nào cũng bày ra bộ dáng tình thâm nghĩa trọng với Đại nương tử, đợi khi mọi chuyện thành rồi liền trở mặt vứt bỏ nương tử kết phát vừa sảy thai. Đây là đạo lý gì chứ? Hoàng tước thì có thể tuỳ tiện khinh bạc thê tử hay sao?"

"Khoan đã, chuyện này nàng nghe ai nói?"

"A Xán nói với ta còn có thể giả sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.