Chương trước
Chương sau
Tiếng hát nhỏ dần rồi dừng lại, Phó Tuyệt Ca đứng dậy đưa tỳ bà cho A Xán từ hí thai đi về phía mọi người đang dùng thiện.

"Trưởng bối chê cười rồi."

"Không có, ngươi xướng rất hay, không ngờ ngươi còn có thể xướng được côn khúc." Biểu trưởng huynh ha hả cười lớn vỗ vai Công tước biểu đệ: "Vị lệnh ái này cũng ngươi có dùng thiên kim cũng không đổi được."

Công tước cười cười hai tiếng, há miệng định nói thì bị Đại nương tử trừng mắt đành phải che miệng giả vờ ho khan: "Cũng thường thôi, lệnh ái vốn không nên học theo ca nhi suốt ngày ca hát có đúng không?"

"Xướng vũ thì làm sao? Xướng một khúc, múa một điệu, cô nương không biết những thứ này mới vô vị."

Tứ thẩm tính tình vốn thâm trầm ít nói ngay từ đầu đã không có ý định lấy lòng ai trong Khang Ninh Công phủ. Nhưng vì nàng xuất thân là nữ sử Ngự Vũ Phòng, nghe hắn nhục mã Phó Tuyệt Ca là ca nhi liền nhịn không được chen vào một câu.

"Công gia đừng quên tiền đồ của Phó gia này phân nửa đều dựa vào hai vị lệnh ái của ngươi, xem đám công tử nhà ngươi có ai lập được công trạng gì không? Ở đây ngồi mát ăn bát vàng còn chê bai người khác, ta nghĩ ngươi nên hảo hảo kiểm điểm lại bản thân xem thử mình đã làm được gì cho Phó gia và hai vị lệnh ái hả?"

Mặt mũi của Khang Ninh Công đều bị vị đệ muội này phủi sạch sẽ, muốn mắng lại nhưng ngại bát gia ngồi ở đây đành nén xuống lửa giận lùa mấy đũa cơm vào miệng.

Phó Tuyệt Ca suýt chút đã cười ra tiếng, vội nhớ đến chuyện chính liền nhẹ nhàng kéo tay áo của bát gia: "Ngài ngồi ở bàn nữ quyến không tiện hay là qua ngồi cùng đại nhân đi?"

"Có gì không tiện? Đều là trưởng bối cả, ta ngồi ở đây bồi chuyện với các vị trưởng bối càng tốt hơn không phải sao?" Đông Phương Tầm Tuyết thuận tay kéo Phó Tuyệt Ca ngồi xuống bên cạnh mình: "Nàng bận rộn cả ngày rồi cũng nên ăn chút gì đó lót dạ đi."

Bát gia ở trước mắt bao nhiêu người lôi lôi kéo kéo Phó tam nha đầu, người mù cũng biết hai người tiến triển sớm đã vượt mức mong đợi. Ngũ thẩm và nhị bá mẫu nhìn nhau, cười cười nói vài câu rồi bắt đầu gắp thức ăn vào chén bát gia.

"Được bát gia quan tâm là phần phúc của tam nha đầu, Tuyệt Ca ngươi còn không mau hầu hạ bát gia dùng thiện?"

Phó Tuyệt Ca đưa tay nhận lấy đũa từ A Phỉ, cẩn thận dò hỏi bát lang: "Ngài muốn ăn chay hay là ăn mặn?"

"Ăn chay đi."

Lại được rót một trản rượu, Đông Phương Tầm Tuyết lễ độ hướng đại bá nâng trản rồi ngửa đầu uống cạn. Phó Tuyệt Ca ngăn không được đành để nàng tiếp rượu may mà bát gia tửu lượng tốt uống mấy trản rượu cũng không thành vấn đề.

Sinh đán ra sân xướng tiếp khúc Tây sương kí, tiếng người cười nói càng ngày càng náo nhiệt.

Nhận thấy thời gian không còn sớm Phó Tuyệt Ca nhỏ giọng thì thầm vào tai bát gia nhắc nhở, đối phương cũng thuận theo nàng đứng dậy cáo từ.

"Bản vương phải cùng tiểu ngốc đi miếu tự cầu phúc không tiện phụng bồi mong các vị trưởng bối thứ tội."

"Bát gia khách khí rồi, ngài mau đi kẻo trời tối đường núi rất khó đi."

Đông Phương Tầm Tuyết hướng mọi người chấp tay tạm biệt rồi dẫn theo Phó Tuyệt Ca ly khai. Theo hầu hạ chỉ có hai người A Xán và Mi Cát, A Phỉ và A Lệ thì lưu lại giúp đỡ nương thân xử lý chuyện trong phủ.

A Xán cẩn thận phân phó mã phu đến Ngọc Thanh Quan rồi leo lên mã xa ngồi bên ngoài cùng với Mi Cát. Kì thực thời gian qua lâu A Xán tình cảm cũng phai nhạt ít nhiều, hôm nay gặp lại Mi Cát cũng không còn kích động như năm xưa. Năm tháng đằng đẵng, người đi trà lạnh, có ai mãi nhung nhớ một người đến hết cuộc đời chứ?

Xe ngựa nặng nề lăn bánh hướng ra đường lớn chẳng mấy chốc liền hoà vào dòng người đông đúc đi hành hương.

Thanh Ngọc Quan vốn nằm trên đỉnh một ngọn núi, muốn đi phải ngồi xe ngựa ít nhất hai canh giờ mới tới nơi. Lúc các nàng đến trời đã sụp tối nếu tranh thủ thời gian có thể kịp hồi kinh xem yên hoa.

Đông Phương Tầm Tuyết xuống trước rồi đỡ Phó Tuyệt Ca bước xuống, hai người theo dòng người tấp nập di chuyển đến thiên điện. Mặc dù trời đã chuyển sang màu xanh sẫm nhưng dòng người hành hương vẫn không giảm bớt, Đông Phương Tầm Tuyết dựa vào thân phận hoàng tước của mình được sư phụ đưa đến một lối khác vắng người tiến vào điện.

Hai người cũng không đi bằng cửa lớn mà đi từ cửa hông vào gặp trụ trì, Phó Tuyệt Ca ngờ ngợ nhưng không nhận ra đã gặp vị trụ trì này hay chưa. Khá lâu rồi nàng không đến Thanh Ngọc Quan, nghe nói sư trụ trì trước đây đã viên tịch đầu năm ngoái thì có một vị cao tăng khác đến thay vị trí. Vị cao tăng này tuổi đời vẫn còn rất trẻ, dáng vẻ đoan chính điềm đạm, nhận được tin tức thì đã ngồi đợi ở đây từ giờ ngọ.

"A di đà phật, đã để trụ trì đợi lâu rồi."

"Hai vị thí chủ hãy vào điện thắp hương cho Tam Thanh chân nhân đi."

Phó Tuyệt Ca và bát gia theo chỉ dẫn của tiểu sư phụ ra đại điện thắp hương, kính cẩn quỳ bái ba vị chân nhân trước mặt cầu mong thiên hạ thái bình, vũ thuận phong hoà, vạn sự như ý. Thắp xong nén hương trụ trì lần nữa xuất hiện, không nói gì đã đưa cho Đông Phương Tầm Tuyết lọ đựng những quẻ trúc.



Phó Tuyệt Ca không khỏi hiếu kì lên tiếng hỏi: "Trụ trì sao lại muốn bát gia xin quẻ vậy?"

"Có chút chuyện cần phải kiểm tra lại." Trụ trì bình tĩnh chỉ vào lọ quẻ trong tay Đông Phương Tầm Tuyết: "Thỉnh bát gia."

Đông Phương Tầm Tuyết vốn không tin vào chuyện bói toán ma quỷ nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của tiểu ngốc không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn xin quẻ. Lọ xốc được vài lần thì một quẻ trúc rơi xuống sàn nhà, sư trụ trì cẩn thận nhặt lên xem thử, ánh mắt trầm đi một đoạn.

"Trụ trì quẻ bói này có vấn đề gì sao?"

"Thiên địa bĩ."

"Bĩ?" Phó Tuyệt Ca kinh hãi bưng chặt miệng: "S-Sao lại là quẻ bĩ? Bát gia năm nay sẽ gặp vận hạn sao?"

"Bần tăng cũng khó lòng nói rõ chuyện này, chỉ có vài câu muốn khuyên bát gia. Quẻ bĩ đại diện cho thời vận bế tắc có tiểu nhân lộng hành, vây hãm. Quân tử nên thu đức, ở ẩn tránh tai hoạ không đáng có, cũng đừng màng đến chuyện danh lợi."

"Không màn danh lợi? Bản vương sắp tới sẽ được phong Thái tử, danh lợi mà trụ trì nói chính là ám chỉ điều này? Trụ trì có biết bản vương đã phải bỏ bao nhiêu công sức mới có được ngày hôm nay, nói từ bỏ là có thể dễ dàng từ bỏ hay sao?"

Trụ trì nhìn ra bát gia tâm tình không vui, hắn cũng không dong dài nhiều lời: "Quẻ bói đại diện cho thời vận tương lai nếu ngài không tin cũng được cứ coi như bần tăng chưa nói gì cả."

Mắt thấy trụ trì muốn đi Phó Tuyệt Ca vội vã chạy đến ngăn cản: "Trụ trì đừng tức giận, bát gia chỉ là nhất thời không chấp nhận được nên mới nói mấy lời khó nghe như vậy. Ngài nói cho ta biết, rốt cuộc vận hạn này làm sao để giải? Có nguy hiểm gì đến tính mạng hay không?"

"Bần tăng không tức giận cũng không trách gì bát gia, ngài cát nhân thiên tướng chút vận hạn này không thể làm khó được ngài. Chỉ cần nhớ một câu bĩ cực thái lai, chuyện xấu đến mức nào vẫn còn cơ hội xoay chuyển, lệnh ái cứ việc yên tâm."

Không để Phó Tuyệt Ca hỏi thêm trụ trì đã quay người rời đi, ngoái đầu nhìn bát gia vẫn đang bực tức với lời trụ trì vừa nói ban nãy, lẳng lặng nén xuống tiếng thở dài. Nhẽ ra đoạn thời gian này của bát gia sẽ như diều gặp gió, vậy mà vì sự xuất hiện của nàng khiến mệnh số ngài lại xuất hiện vận hạn, nàng thật sự rất sợ bản thân là mối nguy hại đến bát gia.

"Đừng nghĩ nữa, mấy lời này ta không tin đâu. Phụ hoàng đã chọn ngày sắc phong Thái tử một khi ta trở thành Thái tử thì bất kì ai cũng không thể cản đường ta."

"Cẩn thận một chút vẫn hơn mà, trụ trì cũng nói..."

"Được rồi, trụ trì đã nói bĩ cực thái lai, nàng đừng có nghĩ linh tinh rồi doạ bản thân nữa." Đông Phương Tầm Tuyết khom người nắm lấy hai bàn tay của tiểu ngốc an ủi: "Chúng ta hồi kinh thôi, ngoài trời đều tối đen cả rồi."

Phó Tuyệt Ca không còn cách nào đành đáp ứng bát gia rời khỏi Ngọc Thanh Quan, trên đường đi vẫn mải mê nghĩ về những lời trụ trì nói ban nãy.

Từ lúc lệnh ái quay về A Xán đã cảm thấy nàng tinh thần không được tốt liền cố ý sai mã phu rẽ sang một con đường khác. Mi Cát phát hiện nhưng không ngăn cản, nàng cũng muốn biết A Xán đang tính toán cái gì.

Xe ngựa dừng trước một miếu tự đông người chen chúc, ngước mắt nhìn lên bức hoành trên cao, Mi Cát suýt chút đã cười ra tiếng.

A Xán hồn nhiên nói vọng vào trong: "Lệnh ái mệt chưa? Hay là xuống xe uống chén trà nhé?"

Ngồi hơn mấy canh giờ cũng có chút mệt mỏi Phó Tuyệt Ca liền cùng bát gia bước xuống xe, nào ngờ đập vào mắt là miếu Quan Âm tống tử. Mặt Phó Tuyệt Ca tức thì đỏ bừng lên, xấu hổ quay đầu trừng mắt với A Xán, nữ nhân này dám lừa nàng!?

Đông Phương Tầm Tuyết nhìn thấy bức hoành phi thì vô cùng hứng thú: "Tống tử Quan Âm ở nơi này luôn rất linh nghiệm, chúng ta đã đến thì vào thắp nén hương đi."

"Không tiện a, nơi này chỉ có phu thê mới cùng vào..."

"Nàng không phải thê tử của ta sao?"

Đông Phương Tầm Tuyết biết rõ tiểu ngốc da mặt mỏng dễ xấu hổ nên chẳng thèm hỏi ý nàng đã dùng sức kéo vào trong miếu thắp hương. Hai người A Xán và Mi Cát cùng đi theo, cố gắng chen vào đám người đông đúc tìm bảo vệ chủ tử.

Ở đây đa phần đều là những cô nương vừa xuất giá, số ít là những phu nhân nhiều năm không có con cái, tất cả đều hy vọng Quan Âm có thể ban quý tử cho mình. Đấng trượng phu lác đác đi theo bồi cạnh nương tử, cảnh tượng chen lấn có chút khó coi nhưng cũng xem là thành tâm.

Đông Phương Tầm Tuyết dang tay che chắn cho tiểu ngốc chen vào đám đông, hai người mất rất lâu mới đến trước mặt Quan Âm tống tử. Nhận lấy hương từ tay sư cô, Phó Tuyệt Ca bị khói hương làm cho cay mắt, khó khăn hít một hơi đều là khói liền sặc sụa ho mấy tiếng. Hai người cực khổ đốt nén hương rồi lách khỏi đám đông chen chúc bước vào thiên điện.

Thiên điện chỉ có lác đác vài người, ở giữa điện đặt một cái bàn lớn bày rất nhiều giấy vàng, gần đó là vài vị cô nương đang ngồi trên dãy ghế chờ đợi đến lượt mình.

Phó Tuyệt Ca nghi hoặc dò hỏi vị cô nương ngồi ở hàng cuối: "Cô nương cho hỏi các ngươi ngồi ở đây làm gì thế?"

"Ta đang đợi sư cô xem tướng mạo để biết có thể sinh được quý tử hay không. Không giấu ngươi, sư cô ở đây rất lợi hại nhìn một cái liền biết tương lai ngươi sinh được nam hài hay nữ hài đó!"



"Thần kì như vậy?" Đông Phương Tầm Tuyết nhịn không được kéo Phó Tuyệt Ca vào hàng dài rồng rắn chờ đợi: "Chúng ta cũng xem thử sau này nàng sinh cho ta tiểu hùng hay là tiểu thố đi."

"Hùng thố gì chứ? Chúng ta còn chưa thành thân đâu!"

"Sớm muộn cũng thành thân xem trước có gì không tốt?"

Phó Tuyệt Ca nửa chữ cũng chưa kịp thốt đã bị bát gia ấn ngồi xuống ghế, bất đắc dĩ nghe theo nàng chờ đợi đến lượt xem tướng mạo. Kì thật nàng vốn tính đến nơi này xem tướng mạo chỉ là ngại bát gia không đồng ý. Các nàng danh bất chính ngôn bất thuận nếu chưa gì đã vội vàng nghĩ đến chuyện tử tự rất dễ bị người khác đàm tiếu.

"Thật ra nàng sinh tiểu hùng hay tiểu thố ta đều thích không cần để mấy lời của sư cô vào lòng, biết không?"

"A?" Phó Tuyệt Ca nâng khăn lụa che đi khoé môi hơi nhếch lên, ngượng ngùng gửi gắm một ánh mắt: "Ngài nói vậy là có ý gì? Người ta còn chưa gấp ngài đã gấp rồi sao?"

Đông Phương Tầm Tuyết che miệng hắng giọng ho khan vài tiếng, trên má giấu không được vệt đỏ đẹp đẽ.

"Ta chỉ sợ nàng suy nghĩ lung tung, rất nhiều cô nương xuất giá rồi tâm trí chỉ đặt trên việc có sinh được quý tử hay không. Ta không mong nàng giống bọn họ, nếu nàng không thích thì không sinh cũng được, chúng ta phu thê đơn giản sống qua ngày không sợ bị làm phiền."

"Sao có thể? Ta dĩ nhiên muốn sinh, có thể vì ngài sinh hài tử là phúc phận của ta."

"Không được nói như vậy, đây không phải chuyện phúc phần, chúng ta gặp nhau yêu mến nhau là do duyên số." Đông Phương Tầm Tuyết nắm lấy hai vai tiểu ngốc thâm tình xoáy sâu vào đôi đào hoa nhãn linh lung: "Chúng ta đời này định trước có duyên phu thê, khoan vội tính đến kiếp sau chỉ cần có thể bên nàng kiếp này ta sống không uổng phí."

"Bát lang..."

Chưa kịp nói trọn vẹn một câu thì Mi Cát đã đột ngột xen miệng vào: "Bát gia, tam lệnh ái đến lượt hai người rồi."

Không nghĩ lại nhanh đến lượt như vậy, Phó Tuyệt Ca ôm một bụng lo lắng ngồi xuống trước mặt sư cô, bát gia cũng kéo ghế ngồi ngay bên cạnh nàng.

"Cô nương viết tên bản thân và phu quân vào giấy đi."

Phó Tuyệt Ca cẩn trọng nhấc lên bút lông viết tên nàng và bát gia vào tấm giấy vàng trước mặt, sau đó dùng hai tay đưa cho sư cô. Những người khác sư cô nhìn tên xong sẽ quan sát gương mặt và vóc người, sau đó nói vài câu như kiểu ngươi sinh được quý tử hoặc sinh được phúc tinh gì đó. Còn đến lượt Phó Tuyệt Ca, sư cô chỉ nhìn tên rồi gấp tấm giấy làm bốn đưa trả cho nàng.

"Sư cô ta có phải không có phúc khí nên..."

"Cô nương đừng gấp, bần ni vẫn chưa nói gì kia mà."

Sư cô nở một nụ cười đặc biệt rạng rỡ, cảm giác giống như đã sống nhiều ngày trong cảnh mưa dầm dề âm u cuối cùng cũng đợi được ngày ánh dướng quang lấp ló sau dãy núi.

"Cô nương rất có phúc khí, tuy quá trình gian khổ nhưng kết quả cuối cùng thì vô cùng viên mãn. Lúc ngươi bước qua đây ta đã cảm giác được ngươi là người có phúc con cái, hài tử ngươi sinh không phải quá nhiều nhưng lớn thì thông minh nhỏ thì lanh lợi. Phần phúc này không phải ai cũng có được, cô nương tuy có phúc nhưng phải biết bảo trọng thân thể, mẫu tử hữu duyên ắt hữu cầu tất ứng."

Mấy lời của sư cô như mưa xuân tắm mát mặt đất khô cằn, Đông Phương Tầm Tuyết đang phiền muộn vì những lời trụ trì vừa nói thì qua đây lại vui mừng hớn hở ra mặt. Mệt mỏi, khổ cực, chua xót bao nhiêu năm qua hết thảy tan biến, thứ duy nhất lưu lại là nụ cười hạnh phúc của tiểu ngốc.

"Vậy sư cô có thể cho ta biết nương tử nhà ta có thể sinh được tiểu bạch thố hay không?"

"Bát lang, đừng gọi nữ nhi như vậy."

Sư cô bật cười thành tiếng, cũng không trách bát gia dùng từ không thích hợp, bình tĩnh giải thích với các nàng: "Người khác đều mong nương tử sinh quý tử chỉ có ngài là người đầu tiên hỏi bần ni nương tử có thể sinh nữ hài hay không."

Đông Phương Tầm Tuyết không có ý tứ muốn che giấu: "Nương tử nhà ta đa tài đa nghệ, muốn khiêu vũ thì khiêu vũ, muốn hát côn khúc thì hát côn khúc, tú hoa trù nghệ đều là nhất đẳng. Nếu không có tiểu bạch thố kế thừa tài hoa tài năng của nàng há chẳng phải rất uổng phí sao? Lại nói tiểu bạch thố khả ái, nghe lời hơn tiểu hùng tử, ta cũng muốn có một bảo bảo chu đáo biết quan tâm người khác."

"Chuyện này không tiện nói, cô nương có phúc khí sẽ không thiếu hài tử đâu."

"Ta nghe ngài nói với vị phu nhân vừa rồi sẽ sinh được hai vị cô nương, tại sao đến ta ngài lại không nói rõ ràng?"

"Có nhiều người cần nói rõ ràng nhưng có nhiều người chỉ vài lời đã có thể thông hiểu. Cô nương đừng căng thẳng, hữu cầu tất ứng, duyên lành sẽ đến với ngươi thôi."

Phó Tuyệt Ca dò hỏi mãi cũng không hỏi ra được cái gì, đành lấy trong tay áo hai nén vàng đưa cho tiểu cô nương đứng bên cạnh sư cô rồi cùng bát gia rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.