Trừ tịch dạ tuyết rơi mênh mang, hai bên đường rì rì tiếng gió rít qua kẽ lá. Đêm nay kết thúc Phó Tuyệt Ca sẽ không còn là tiểu nha đầu nữa, đợi đến lễ cập kê liền có thể tìm một phu gia tốt để gả đi. Cũng qua đêm nay nàng không còn là cung nữ của bát gia, đường đường chính chính cùng ngài yêu đương cùng ngài bầu bạn.
Trong lúc đứng chờ xe ngựa Đông Phương Tầm Tuyết sực nhớ một chuyện liền quay sang hỏi tiểu ngốc: "Lễ cập kê của nàng sẽ tổ chức vào đầu năm nay?"
"Là ngày mồng ba, lần nay Đại nương tử sẽ hồi kinh chủ trì lễ cập kê cho ta. Đại nhân nói người chủ trì lễ cập kê chỉ có thể là đích mẫu, nương thân cũng không thể làm gì khác được."
"Ta đã nghe qua chuyện này, đúng là không thể làm khác." Đông Phương Tầm Tuyết kéo Phó Tuyệt Ca xích lại gần thêm chút nữa, mãn nguyện cười nói: "Yên tâm, hôm đó ta sẽ đến dự lễ cập kê của nàng."
"A? Thật không? Ngài có thể đi?"
"Sao lại không thể? Nàng là nương tử tương lai của ta dự lễ cập kê của nàng là chuyện phải làm."
"Vạn nhất bị người khác nghe thấy thì sao?" Phó Tuyệt Ca cảnh giác nhìn ra sau lưng, lúc này ngoài hai người thì không còn ai khác: "Ban nãy ở đại điện ngài doạ ta một trận may mà không có ai nghe thấy."
"Nghe thấy có gì không tốt? Chúng ta sớm muộn cũng thành thân có bọn họ đốc thúc nói không chừng sẽ được đẩy nhanh tiến độ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/3113100/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.