Bàn tay chai sần do nhiều năm luyện kiếm mải mê vuốt ve từng tấc da thịt nhưng bao nhiêu vẫn cảm thấy không đủ, dứt khoát dùng môi hôn lên thân thể ôn hương nhuyễn ngọc mà nàng xem là báu vật nhiều năm cất giữ. Tiểu ngốc lớn lên bên cạnh nàng, cùng nàng bầu bạn cùng nàng trưởng thành, từ da thịt, hơi thở hay thậm chí là linh hồn đều thuộc về duy nhất một mình nàng. Sóng mắt đào hoa như mộng, nụ cười rực rỡ hơn cả ánh dương quang, tất cả đều được nàng đặt vào một chiếc rương phỉ thuý cẩn thận cất giữ trong tim.
Phó Tuyệt Ca xấu hổ đánh vai bát gia hai cái như phủi bụi, trong lòng rõ ràng muốn bát gia tiến thêm một bước nhưng lại sợ bát gia nghĩ nàng không có hàm dưỡng. Lúc này nàng chỉ nghĩ muốn mau chóng cùng bát gia có một hài tử, nàng thật sự rất thích tiểu hài tử nha.
“B-Bên ngoài có người.”
Đông Phương Tầm Tuyết liếc nhìn ra cửa một cái rồi nhìn tiểu ngốc thẹn thùng giấu mặt vào cánh tay, lửa nóng lần nữa hừng hực bốc cháy, đem chuyện có người bên ngoài quẳng ra sau đầu.
Nụ hôn nóng bỏng trượt thẳng đến tiểu hồng đậu khả ái, không chút do dự ngậm vào trong miệng, thoả thích dùng đầu lưỡi trêu chọc điểm mẫn cảm. Phó Tuyệt Ca run lẩy bẩy, hé môi thở ra làn hơi mỏng, tóc dài của bát lang chọc vào cổ nhồn nhột muốn cười nhưng lại không dám. Không cần ai sai khiến cũng tự mình chủ động vòng hai chân qua thắt lưng bát lang, hơi nhổm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/3113095/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.