Ngoài trời mưa rơi tầm tã, mặt đường chưa kịp ráo lần nữa bị mưa xối ướt đọng thành từng vũng nước lỏm chỏm chắn hết lối đi. Ngẩng đầu lên nhìn chẳng có gì ngoài mây đen vần vũ, gió lớn quật ngã hết hoa thảo trong vườn, mùa thu năm nay chẳng đợi được hoa cúc chính tay bát gia chăm bón. Chẳng biết đứng bao lâu mãi đến khi nhìn thấy A Xán dẫn theo Thẩm Ngạn Hoan tiến vào trong sân, hai người cầm ô trước sau giữ đúng khoảng cách một chút cũng không thể bắt bẻ.
Phó Tuyệt Ca nâng cánh tay ngoắc nhẹ ngón trỏ, cung nữ bên cạnh hiểu ý khom người rời đi chuẩn bị trà bánh.
“Lệnh ái, Thẩm phó tướng đến rồi.”
Thẩm Ngạn Hoan bước vào hiên nhà tránh được cơn mưa dữ dội ngoài sân, không nhanh không chậm quỳ xuống hành lễ: “Mạt tướng bái kiến chủ tử nương nương, nương nương vạn phúc.”
“Không cần đa lễ, quân gia mau đứng lên đi.”
Nương theo cánh tay A Xán bước vào sương phòng, Thẩm Ngạn Hoan nhấc chân đuổi theo, hắn biết rõ lần này chủ tử nương nương gọi hắn đến là vì chuyện gì. Thời gian gần đây trong phủ xảy ra nhiều chuyện, so với lần đầu gặp nương nương thật sự đã gầy đi không ít, gương mặt bánh bao phúng phính giờ lại xanh xao vàng vọt không còn nửa điểm sức sống.
“Quân gia thỉnh toạ.”
Thẩm Ngạn Hoan chấp tay gật đầu, vén vạt áo ngồi xuống vị trí bên trái.
Phó Tuyệt Ca nhanh chóng ngồi xuống chủ vị, cổ tay gầy guộc vắt lên tay vịn ghế, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/3113081/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.