Thu bà càng nghe càng không lọt tai, thay Kim Nhuỵ Nhuỵ bất bình to tiếng: “Ngươi đừng có hiếp người quá đáng!”
“Ta hiếp người quá đáng? Mắt nào của ngươi nhìn thấy? Lại nói ta là được bát gia yêu cầu đến giới thiệu mọi thứ trong vương phủ cho Kim chủ, ta chỉ giải thích nguồn gốc của đài hoa cúc này cũng không tính là quá đáng đi?”
Đặt bàn tay lên bàn tay gầy guộc của Kim Nhuỵ Nhuỵ, dùng lực siết một cái, Mi Cát tiếp tục dùng điệu cười bất thiện nói: “Kim chủ là đang trách nô tỳ không biết ăn nói đi? Thật là, nô tỳ thật sự không giỏi ăn nói, có thể trong lúc giới thiệu sẽ nói vài lời khó nghe mong Kim chủ đừng để trong lòng.”
“Đủ rồi!” Kim Nhuỵ Nhuỵ xấu hổ muốn đào một cái lỗ chui xuống, mím chặt môi hít thật sâu bình ổn tâm tình: “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu thì mau đi đi.”
“Hảo liễu, nô tỳ nhất định giới thiệu hết vương phủ với Kim chủ.”
Mi Cát hướng nha hoàn đang quỳ phất tay ý bảo có thể lui xuống, thuận tiện bước xuống cầu thang đi trước dẫn đường. Kim Nhuỵ Nhuỵ lảo đảo lùi về sau hai bước, may mà có Thu bà kịp thời đỡ lấy không thì đã ngã đập đầu vào chậu hoa.
“Chủ tử!”
“Hửm?” Nghi hoặc ngoái đầu nhìn thử, Mi Cát tựa tiếu phi tiếu nhạo báng: “Sao thế? Không muốn đi? Không đi cũng được, nô tỳ lập tức quay về báo tin cho bát gia.”
“Đứng lại!” Kim Nhuỵ Nhuỵ suy nhược dựa vào Thu bà mới miễn cưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/3113048/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.