“Lệnh ái không nhất thiết tức giận với Mạnh thị, dù sao ả cũng là người của tứ gia, ngài hôm nay hành động như vậy sợ sẽ khiến bát gia hiểu lầm.”
“Ngươi cho rằng tứ gia đứng một bên xem náo nhiệt để làm gì?”
Phó Tuyệt Ca săm soi cành hoa rất lâu mới chịu xuống tay cắt ngắn một đoạn, cẩn thận tìm vị trí đẹp cắm vào: “Mạnh thị xuất thân hèn kém, ăn nói không giữ ý tứ, lời lẽ đặc biệt khó nghe. Nhưng tứ gia vẫn giả vờ làm người ngoài cuộc đứng nhìn ta và Mạnh thị tranh cãi, nếu ta không đứng ra giải quyết ngươi nghĩ bọn họ sẽ tha cho chúng ta đi sao?”
“Nhưng mà bát gia…”
“Bát gia sẽ biết chuyện, so với chúng ta nghĩ còn sớm hơn.”
A Xán khẩn trương đặt bó cẩm chướng xuống bàn thúc giục: “Vậy lệnh ái mau viết một phong thư an ủi bát gia đi.”
“Nếu ta viết thư bát gia sẽ nghĩ ta có tật giật mình, dù ngài không nghĩ như vậy vẫn có người ở bên cạnh ngày đêm rỉ tai dèm pha.” Phó Tuyệt Ca chọn một cành màu sắc tươi sáng kê vào sát bình hoa lưu ly, cảm thấy thích hợp mới bắt đầu cắt tỉa: “Thân phận ta thấp kém có được bát gia chú ý đã là phần phúc, người khác có đố kị có ngưỡng mộ nhưng đều không vừa lòng. Tự ta biết rõ bản thân không xứng đáng với ngài càng không có tư cách cưỡng cầu, thích thì tốt không thích cũng chẳng sao, quỷ xui xẻo như ta chẳng có gì đáng để nói đến.”
“Lệnh ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/3113018/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.