Tiếng gõ canh năm nặng nề vang vọng khắp vương phủ, đem hai người quấn quít trên giường lay tỉnh, ngoài cửa sổ một mảng tối đen âm u không thấy điểm kết. Phó Tuyệt Ca vô thức ghì chặt cánh tay ngăn không cho bát gia bước xuống giường, hai mắt nhắm nghiền giả vờ đang ngủ say.
“Trời sáng rồi, tiểu ngốc.”
“Bát lang không muốn ở cạnh Tuyệt nhi thêm chút nào sao?”
“Ta dù muốn nhưng không thể nán lại quá lâu, còn phải vào cung cáo biệt phụ hoàng. Đám ngôn quan kia cũng đến xem náo nhiệt, nếu ta không đến nói vài lời hiếu kính sợ là chuyện của Hoàng hậu nương nương khó lòng giải quyết êm đẹp.”
Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng mở mắt, nửa như oán trách nửa như than thở: “Bát lang nói không sai, là Tuyệt nhi không hiểu chuyện, để Tuyệt nhi hầu hạ ngài thay y phục.”
Xoay người bước xuống giường nhưng thắt lưng đột nhiên bị ôm lấy, không hỏi cũng biết là ai, Phó Tuyệt Ca ngoái đầu nhìn chỉ thấy mái tóc dài phủ qua thắt lưng.
“Ta nhớ nàng, không muốn đi Cao Ly.”
Tâm tình nhất thời tan chảy thành xuân thuỷ, Phó Tuyệt Ca quay người đón lấy cái ôm ấm áp của tình lang: “Tuyệt nhi cho ngài thêm một năm, ngài nhất định phải hồi kinh bầu bạn với Tuyệt nhi.”
“Hảo, chúng ta sớm muộn cũng gặp lại.”
Phó Tuyệt Ca bước xuống giường lấy triều phục được gấp gọn trên khay, trong mắt giấu không được tia chán nản. Dẫu biết bát gia sẽ bình an trở về nhưng kiếp này có quá nhiều biến số,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/3113014/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.