Chương trước
Chương sau
Vũ thuỷ, mưa xuân rơi càng lúc càng nặng hạt, hoa cỏ trong vườn đồng loạt được tắm mát vui sướng đung đưa thân mình đón gió.
Lúc chuyển đến Thư Nhạc Phong Phó Tuyệt Ca không thích bài trí trong hoa viên nên đã sai hạ nhân xây sửa lại, đến hôm nay cuối cùng cũng hoàn tất. Mảnh vườn nho nhỏ nhưng thoáng đãng tươi mới, một khoảng nhỏ nhắn gần xích đu gieo hạt giống hoa cúc, đến khi trời vào thu hoa sẽ nở rực cả hoa viên.
Nghỉ ngơi vài ngày bệnh tình quả nhiên chuyển biến tốt, Phó Tuyệt Ca cả ngày trong phòng nhàm chán, lấy việc viết thư cho bát gia làm niềm vui duy nhất.
A Xán đặt ấm trà xuống bàn thay bằng siêu thuốc, một bên quạt lô một bên cười nói: “Cô nương viết nhiều thư như vậy sao không gửi hết cho bát gia, giữ lại trong người có ích gì?”
“Có những chuyện vài nét bút không thể nói hết được tâm tình.” Phó Tuyệt Ca chấm đầu bút vào nghiên mực, ánh mắt nhìn dòng chữ trên giấy trìu mến như nhìn bát gia: “Đợi bát gia hồi kinh, ta tự mình nói hết cho ngài biết.”
“Ngươi thừa biết cô nương trông ngóng bát gia còn hỏi những chuyện này làm gì?” A Lệ chà lau bình sứ vẫn không quên hóng hớt chuyện vui: “Không biết bát gia khi nào mới trở về, đến lúc đó chúng ta không cần ở lại Phó phủ đầy rẫy thị phi này nữa, trực tiếp quay về vương phủ thoải mái biết bao.”
“Đâu chỉ mình ngươi muốn, hạ nhân từ vương phủ qua đây đều than phiền Phó phủ ồn ào thị phi. Ta nói cho ngươi biết, hôm qua A Thù phát hiện nha hoàn Thu Sương bên cạnh Đại nương tử trộm đồ trong khố phòng, vốn tính báo cho tứ nương tử nhưng sợ không bằng không chứng nên mới đi theo xem nàng bán đồ ở đâu. Các ngươi đoán xem chuyện sau đó thế nào?”
A Xán mờ mịt lắc đầu tỏ ý không biết: “Làm sao đoán được?”
Phó Tuyệt Ca đặt bút viết một dòng chữ, thuận miệng chen ngang câu chuyện của các nàng: “Số tiền Thu Sương bán đồ trộm được đều giao cho Đại nương tử, sau đó Đại nương tử dùng tiền đó mua lại nhân sâm tặng đến chỗ chúng ta.”
“Cô nương ngài làm sao biết được chuyện này? Nô tỳ cũng vừa biết sáng nay thôi a.”
“Sống ở Phó phủ nhiều năm đủ để ta hiểu Đại nương tử muốn giở trò gì, không tự nhiên một nhất đẳng thị nữ bên cạnh nguyên phối đích thê lại phải hèn hạ trộm đồ bán ra ngoài. Chuyện này đồn ra ngoài Thu Sương mất mặt một, Đại nương tử mất mặt mười, dĩ nhiên sẽ không thể nàng làm ra loại chuyện này.” Phó Tuyệt Ca đặt bút gác lên nghiên mực, nhấc bức thư thổi thổi mấy cái cho khô mực: “Mấy hôm nay Đại nương tử gửi nhiều nhân sâm quý giá, một người thu chi tính toán kĩ lưỡng như nàng lại chấp nhận bỏ nhiều bạc như vậy chỉ để mua nhân sâm cho ta chẳng phải rất kì quái sao?”
“Cô nương nói có lý, vậy mà nô tỳ nghĩ mãi cũng không ra.” A Lệ chẹp chẹp miệng, ánh mắt nhìn Phó cô nương càng thêm lấp lánh: “Lúc trước hầu hạ trong vương phủ nghe nhiều tỷ muội nói cô nương rất thông minh, một bên cứu nguy cho Hoàng hậu nương nương một bên giúp bát gia hoá giải nan đề. Nô tỳ còn cho là giả, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại nếu cô nương thật sự muốn đấu thì Đại nương tử vẫn chưa đủ tư cách làm đối thủ!”
Phó Tuyệt Ca nghe xong nhịn không được bật cười: “Lời này chỉ được nói cho ta nghe thôi, để Đại nương tử nghe sẽ phạt ngươi bản tử.”
“Nô tỳ tự biết lúc nào nên nói mà!”
Viết được một nửa Phó Tuyệt Ca sực nhớ một chuyện vội quay sang A Xán hỏi khẽ: “Sao không thấy đại tỷ tỷ? Mấy hôm trước cũng không thấy, lẽ nào gió lớn cảm mạo rồi?”
“Lệnh ái mới khoẻ dậy đi lại được nên không biết, đại cô nương từ trước đến nay không hề ra khỏi phòng, cơm nước đều được nha hoàn đặt trước cửa.”
“Kì quái, theo lý mọi chuyện giải quyết xong đại tỷ tỷ phải ra khỏi phòng đi lại mới đúng, sao đột nhiên trốn trong phòng không chịu gặp ai?”
Càng nghĩ càng không yên tâm, Phó Tuyệt Ca đưa tay để A Xán dìu đứng dậy: “Đi xem đại tỷ tỷ, hy vọng nàng không xảy ra chuyện gì.”
“Cô nương từ từ đừng gấp.”
A Phỉ cầm ô, A Lệ cầm phi phong choàng lên người Phó cô nương rồi cùng nàng rời khỏi phòng đi tìm Phó đại cô nương.
Tiểu viện của Phó Như Ca khá gần với Phó Tuyệt Ca, đi một lúc thì đến nơi, nha hoàn hầu hạ bên ngoài lập tức đẩy cửa mời nàng. Phó Tuyệt Ca chỉnh sửa phi phong rồi bước vào, nhìn một vòng mới phát hiện đại tỷ một mình ngồi trước gương đồng thất thanh khóc không thành tiếng.
Phó Như Ca bị tiếng động ngoài cửa doạ kinh sợ, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Phó Tuyệt Ca.
“Tam muội muội…”
“Ngươi làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại khóc?”

Phó Tuyệt Ca bước đến bên cạnh đỡ lấy hai vai Phó Như Ca dìu nàng quay về giường ngồi: “Có chuyện gì cứ nói, đừng hở chút là khóc, khóc nếu có tác dụng thiên hạ này đều biến thành bể nước rồi.”
“Tam muội muội ngươi nhất định phải cứu ta!!”
Phó Như Ca không nói hai lời trực tiếp quỳ xuống níu tay áo nàng khóc lóc thê thảm: “Nếu đến ngươi không giúp ta thì không ai giúp được ta, cầu ngươi tam muội muội, cầu ngươi thương xót vị tỷ tỷ này!”
“Có gì phải nói rõ ra ta mới giúp ngươi được chứ!” Phó Tuyệt Ca muốn đỡ Phó Như Ca đứng dậy nhưng đối phương cứ giãy ra, bất đắc dĩ khuyên nhủ một câu: “Ngươi quỳ như vậy người khác nhìn vào sẽ nói ta khi dễ ngươi, mau đứng dậy rồi nói chuyện.”
“Tam muội không đáp ứng ta, ta sẽ quỳ đến chết mới thôi!”
“Chuyện này…”
Phó Tuyệt Ca nhìn sang A Xán phân phó: “Đi đóng cửa lại.”
A Xán nhanh chóng chạy đi đóng cửa, A Lệ và A Phỉ đứng bên ngoài canh chừng không cho ai lai vãng.
“Ở đây không có người lạ, ngươi cứ nói thẳng giúp được ta sẽ giúp. Còn việc ngươi quỳ gối bức bách ta đáp ứng thứ lỗi ta sẽ không giúp ngươi, Phó Tuyệt Ca ta trước nay không thích người khác bức bách mình.”
Phó Như Ca lúng túng dùng tay áo chà lau nước mắt, ngoan ngoãn dựa vào Phó Tuyệt Ca đứng dậy.
“Tam muội muội nói phải, ta không nên bức bách ngươi, nhưng có chuyện này ta mong ngươi thương xót cho ta.”
“Chuyện gì?”
“Hay là tam muội muội ngồi xuống trước đi.” Phó Như Ca trước kéo Phó Tuyệt Ca ngồi xuống ghế bành, sau chạy đến bàn rót đầy một trản trà cung kính dùng hai tay dâng cho nàng: “Tam muội muội uống ngụm trà.”
Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng uống một ngụm rồi đặt xuống bàn: “Đại tỷ tỷ nói được rồi chứ?”
Phó Như Ca lần nữa đột ngột quỳ xuống dập đầu xuống đất kêu cốp một tiếng rõ to: “Cầu ngươi, tam muội muội ngươi cho phép ta cùng đến vương phủ hầu hạ bát gia có được hay không? Ta không cầu cái gì danh phận cũng không dám tranh đoạt sủng ái của quan gia, chỉ mong ngươi thương xót ta để ta được cùng hầu hạ bát gia!”
“Đại cô nương có biết ngài đang nói cái gì không hả!?” A Xán không nghĩ Phó Như Ca dám yêu cầu chuyện xấu hổ này với tam lệnh ái, tức giận quát thẳng vào mặt nàng: “Chuyện nạp thiếp thú thê đều do bát gia quyết định, ngài có tư cách gì bắt bát gia phải nạp ngài làm thiếp?”
Phó Tuyệt Ca khoác tay ngăn A Xán đang nổi nóng, bình tĩnh nhìn Phó Như Ca khóc lóc thê thiết trước mặt: “Đại tỷ tỷ e đã đề cao ta quá rồi, ta chung quy chỉ là một cung nữ hầu hạ bên cạnh bát gia, thể diện không lớn đến mức khiến bát gia phải nghe theo lời ta.”
“Tam muội muội đừng che giấu ta, ta nghe nha hoàn trong phủ nói cả rồi, bát gia từng khẳng định chọn ngươi làm nguyên phối đích thê. Nếu ngươi đã là đích thê thì cầu ngươi thương xót người làm tỷ tỷ như ta, cầu ngươi cho ta một con đường sống, ở lại Phó phủ này sớm muộn ta cũng bị bức chết!” Phó Như Ca gục đầu xuống đất nức nở không thành tiếng: “Một cái thiếp, một cái nô bộc, chỉ tốn chén cơm đôi đũa, ta tuyệt đối không tranh giành với ngươi!”
“Đại tỷ tỷ đúng là biết đùa.” Phó Tuyệt Ca vắt tay lên bàn, nheo mắt nhìn Phó Như Ca, không thể ngờ vị đại tỷ này của nàng cũng không biết an phận: “Dựa vào cái gì ngươi có thể trở thành tiểu nương của Thân vương phủ? Trước không phải lệnh ái sau không phải đích nữ, ai cho ngươi dũng khí đòi hỏi một danh phận từ bát gia?”
“Ta biết ta không có tư cách, chỉ mong tam muội muội thương…”
“Ta tại sao phải thương xót cho ngươi? Trước đây giúp ngươi là vì không muốn ngươi chịu khổ gả cho quan gia tám mươi tuổi, nhưng lần này ngươi lại muốn ta cầu xin bát gia cho ngươi danh phận, ngươi mộng cũng đủ đẹp!”
Phó Như Ca hít một hơi ngập nước, run run chìa tay về phía Phó Tuyệt Ca: “Tam muội muội vũ nhục ta như vậy không sai, ta trước không phải lệnh ái sau không phải đích nữ, làm một cái nha hoàn cũng không xứng. Nhưng bát gia yêu ngươi sủng ngươi, chỉ cần ngươi nói bát gia sẽ không cự tuyệt, coi như thương hại người tỷ tỷ này có được hay không?”
“Tại sao nhất định phải là bát gia?”
“Ta…”
Phó Tuyệt Ca chồm người đến dùng ngón trỏ nhấc cằm Phó Yên Ca lên: “Nhìn thẳng vào mắt ta mà trả lời.”

“Bát gia tính khí tốt, quyền cao chức trọng, là trữ quân tương lai, làm cái thiếp cho ngài vẫn tốt hơn là ở lại Phó phủ chịu chết…”
“Ngươi cũng biết chọn thật đấy, bát gia một khi thượng vị ngươi từ thiếp thất có thể hưởng vinh quang phong phi phong tần rồi.” A Xán càng nhìn càng chướng mắt, mỉa mai châm chọc một câu: “Luôn miệng xưng tỷ tỷ nhưng ngươi đã làm gì cho lệnh ái nhà ta? Một câu thương xót hai câu cũng thương xót, ngươi đã từng thương xót cho nàng hay chưa?”
“Ta mặt dày vô sỉ nhưng cũng là cầu sinh chính đáng, tam muội muội, ngươi không thể thấy chết không cứu a!”
Phó Tuyệt Ca hít một hơi hoà hoãn tâm tình, ánh mắt nhìn Phó Như Ca cũng khác trước: “Ngươi có thể cầu xin ta nhờ vả bát gia tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt, phong quang lẫm lẫm gả vào quý môn làm Đại nương tử. Nhưng ngươi không làm như thế, ngươi không phải cầu sinh mà là muốn trèo cao, đại tỷ tỷ, ngươi mặt so với Đại nương tử dày không kém đâu.”
“Cứ coi như ta không biết xấu hổ, ngươi là người tốt nhất định không nhìn tỷ tỷ đi vào tử lộ đâu chứ?”
“Úc? Nói vậy không giúp ngươi ta liền biến thành người xấu?”
“Tam muội muội nói không sai, thiên sai vạn sai đều là lỗi của ta.” Phó Như Ca vòng tay ôm lấy tiểu phúc, nước mắt thấm ướt dung nhan như hoa như nguyệt: “Ngươi cho ta vào Thân vương phủ cũng không cản đường được ngươi, ta căn bản không thể sinh con đẻ cái được nữa, chỉ cầu ngươi cho ta một con đường sống.”
“Ý tứ gì?”
“Hai năm trước Ngô Ca nghịch ngợm ngã xuống sông, được người cứu lên một mực cho rằng ta đẩy nàng xuống, nhưng lúc đó ta vốn ở trong trù phòng không hề ra ngoài. Sau đó Ngô Ca bệnh nặng, lang trung tìm mọi cách cứu chữa mới giúp nàng bảo trụ được nửa hơi thở nhưng không thể hoài thai được nữa. Nhị nương tử vì nghĩ ta đẩy nàng mà bắt ta uống hồng hoa, từ nay về sau không thể gả đi cũng không thể sinh con đẻ cái.”
Phó Như Ca thê thiết gào khóc, dùng đầu gối di chuyển đến nắm lấy bàn tay của Phó Tuyệt Ca: “Một nữ nhân không thể sinh con đẻ cái như ta có ai muốn lấy lại Đại nương tử, ta chỉ có thể mặt dày cầu xin ngươi, tam muội muội coi như bố thí ân huệ cho khất cái cũng được mà?”
“Ngươi tính thật sự rất chuẩn đấy.” Phó Tuyệt Ca giằng khỏi tay Phó Như Ca, dứt khoát để A Xán dìu đứng dậy: “Muốn ta thương hại ngươi cho ngươi vào cửa Thân vương phủ, ngươi nghĩ ta là cái gì chứ? Bát gia còn chưa nói, một cung nữ như ta có tư cách gì lên tiếng? Thay vì ở đây khóc hết nước mắt ta khuyên ngươi hảo hảo tìm lang trung chẩn trị biết đâu còn có chút hy vọng.”
“Tam muội muội không thể thương xót cho ta sao?”
“Thương xót? Ta phải thương xót thế nào? Bát gia muốn nạp ngươi không cần ta nói bát gia vẫn nạp ngươi, nhưng bát gia không cần ngươi dù ngươi có đập đầu chết trước mặt nàng thì nàng vẫn không cần ngươi.”
Phó Tuyệt Ca tháo áo choàng dính ướt nước mắt của Phó Như Ca đưa cho A Xán: “Lời ta nói cũng đã nói hết rồi, hiểu hay không thì tuỳ ngươi. Sẵn đây sương phòng phía nam vẫn còn để trống, ta đã nhờ A Phỉ kiểm tra mọi thứ ở đó đều tốt, ngay hôm nay ngươi bảo hạ nhân dọn sang đó đi. Thư Nhạc Phong không phải không chứa được ngươi mà nương thân của ta cần nơi yên tĩnh để tịnh dưỡng, nháo lớn như vậy nàng không chịu nổi đâu.”
Mắt thấy Phó Tuyệt Ca muốn đi, Phó Như Ca liền liều mạng nhào ôm chặt hai chân nàng: “Tam muội muội cầu ngươi! Một cái nha hoàn ta cũng bằng lòng, ta không cầu danh phận!”
“Đại cô nương đừng hét nữa!” A Xán tức giận đẩy ngã Phó Như Ca: “Ngài thân là tỷ tỷ bức bách muội muội đã đành lẽ nào còn ép nàng đồng ý mới vừa lòng? Phó phủ này đúng thật là không có người tốt, ai ai cũng muốn trèo lên người lệnh ái nhà ta hút cạn máu mới chịu buông tha!”
Phó Tuyệt Ca liếc nhìn Phó Như Ca một cái rồi xoay người bỏ đi, hướng A Xán và A Phỉ phân phó: “Cho người chuyển nàng đến sương phòng phía nam, bảo nha hoàn bọn họ chiếu cố chu đáo, sẵn tiện tìm nơi tốt giúp nàng gả đi.”
“Sao lại gấp như vậy?” A Phỉ nhìn vào phòng rồi hỏi: “Bên ngoài nghe nàng khóc rất lớn, xảy ra chuyện gì sao?”
A Xán bất bình thay Phó Tuyệt Ca trả lời: “Đại cô nương cư nhiên bức lệnh ái nhà chúng ta cầu xin bát gia nạp nàng làm thiếp!”
“Hoang đường, đại cô nương tuy xuất thân danh môn nhưng chỉ là thứ nữ lại không phải lệnh ái, ngang nhiên dám yêu cầu cô nương nhà chúng ta làm như vậy sao?”
“Được rồi, chuyện này đừng nháo lớn, tốt nhất tìm một nơi chấp nhận nàng rồi gả đi. Sẵn tiện tìm thêm mấy cô nương xinh đẹp lương thiện, đại tỷ tỷ không thể sinh con đẻ cái, phu gia cũng cần có người nối dõi.”
“Nô tỳ lập tức chuẩn bị.”
“Đi đi.”
Đợi hai người A Phỉ và A Lệ đi rồi, A Xán mới dìu Phó Tuyệt Ca quay về phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.