Ban đêm trên rừng núi bắt đầu sớm hơn kinh thành, vừa mới dùng ngọ thiện đây mà trời đã nhá nhem tối. Phó Tuyệt Ca cùng bát gia lùa hết gà vịt vào chuồng, khoá kín chuồng bò ngựa, trước khi tuyết rơi dày đã kịp dựng xong mái che ruộng rau cải.
Ngày đầu trải nghiệm cuộc sống điền viên tránh không khỏi có chút mệt mỏi, bận rộn cả ngày kết thúc bằng chén rượu nóng, nhân sinh dường như không còn gì để hối tiếc.
Phó Tuyệt Ca đặt khay thức ăn xuống thềm nhà, liếc mắt nhìn bát gia vẫn đang uống rượu: “Ngài đã uống được nửa bình rồi, dược tửu này tuy tốt nhưng không được uống nhiều.”
“Nương tử cho ta uống thêm một chút nữa đi, cả ngày làm việc đến cả rượu cũng không được uống thì còn gì là lạc thú.”
“Lạc thú nhưng vẫn phải chú ý đến sức khoẻ.” Phó Tuyệt Ca đưa đôi đũa đến trước mặt bát gia: “Ngài chỉ được uống nhiêu đây thôi, ngày mai mới được uống tiếp.”
Đông Phương Tầm Tuyết không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn giao nộp dược tửu của mình, tiếp nhận đôi đũa gắp một miếng thịt kho cho vào miệng.
“Quan gia!” Tiếng tiểu ngốc bất mãn phát ra: “Thức ăn phải để nguội, nóng như vậy nhỡ hỏng răng thì làm sao?”
“Thức ăn nương tử làm ngon quá ta chờ không được.” Đông Phương Tầm Tuyết đặc biệt thích trêu chọc đến mức tiểu ngốc xấu hổ đỏ bừng hai má: “Nương tử không muốn ta ăn uống vội vã thì đừng nấu ngon như thế!”
Phó Tuyệt Ca liếc mắt cười: “Ngài đúng là xấu tính.”
“Ngoài trời đang nổi gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047242/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.