Những hạt tuyết đầu tiên của năm nay lặng lẽ rơi xuống Hàng Châu, Tây Hồ phủ xanh cỏ giờ đã bị nhuộm trắng, hơi lạnh mang theo hương cẩm tú cầu lưu lại trên mái tóc.
Ba ngày nữa là đến sinh thần mười hai tuổi của Phó Tuyệt Ca, bất quá năm nay có lẽ nàng phải đón sinh thần một mình ở Hàng Châu. Mặc dù A Bích nói sẽ giúp nàng gọi bát gia nhưng chưa chắc bát gia chịu đến dự, Phó Tuyệt Ca sớm đã chuẩn bị tinh thần đón sinh thần không có bát gia.
Tính đến hôm nay nàng đã hầu hạ bát gia được tám năm, khoảng thời gian này thật sự rất dài đến nỗi mỗi khi nghĩ lại đều sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Ban đêm gió lớn Phó Tuyệt Ca không ngủ được, một mình ngồi trước thềm nhà ngắm tuyết rơi. Mọi thứ trôi qua thật sự quá nhanh, chớp mắt đã mười hai năm, thời gian càng lúc càng gần đến cái đêm định mệnh đó. Trống ngực vô thức đập loạn xạ, Phó Tuyệt Ca hoảng sợ cúi đầu nhìn bục gỗ bám đầy tuyết tựa hồ nhìn thấy vệt máu bắn ra từ mũi kiếm Đông Phương Tầm Liên.
Cổ đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Phó Tuyệt Ca chưa kịp suy nghĩ đã hét toáng lên: “Đừng gϊếŧ ta!!!”
“…”
Mơ hồ phát hiện thứ trên cổ không phải kim loại, hai mắt nhắm nghiền từ từ mở ra, vừa vặn nhìn thấy bàn tay người đang đặt trên vai.
“A!?”
Đông Phương Tầm Tuyết nghi hoặc nhìn xuống tiểu ngốc đang sợ đến co cụm thành một đoàn: “Ai gϊếŧ ngươi?”
“N-Nô tỳ, cái này…” Phó Tuyệt Ca bối rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047240/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.