Cứ như vậy bị bát gia kéo ra ngoài cửa, Mi Cát tay xách nách mang ba bốn tay nải chuyền cho A Bích mang vào trong xe ngựa. Lại không ngờ A Bích phụng phịu không chịu lên xe, dây dưa cả buổi sáng vẫn chưa làm hết việc.
Đông Phương Tầm Tuyết vén mành xe nhìn thử quả nhiên Phó Yên Ca đang ngồi bên trong.
“Bát…”
Không để Phó Yên Ca kịp nói hết Đông Phương Tầm Tuyết đã vỗ mành xuống.
Phó Yên Ca: “…”
“Gọi xe ngựa khác đi.”
“Hảo ni!!”
Chỉ chờ có thế A Bích nhanh như thiểm điện nhét hết tay nải vào tay Mi Cát rồi chạy gọi xe ngựa.
“Này!”
Mi Cát gian nan giữ tất cả tay nải, khóc không ra nước mắt, rốt cuộc ai mới lại đại cung nữ của thân vương phủ a?!
Cũng may A Bích rất nhanh đã trở về, gọi hẳn hai chiếc xe ngựa, một cái của nàng và Mi Cát, cái còn lại dĩ nhiên là của bát gia và Phó cô nương. Quả nhiên nhận được ánh mắt tán thưởng từ bát gia, A Bích kiêu ngạo cười thầm, nàng chính là thông minh như vậy nha!
Mọi người nhanh chóng lên xe khởi hành đến Hàng Châu.
Phó Tuyệt Ca bận rộn bày biện trà cụ lên bàn, suy nghĩ nên phao vũ tiền long tĩnh hay là bích loa xuân.
“Vẫn chưa xong sao?” Đông Phương Tầm Tuyết nhàm chán nhìn tiểu ngốc cả buổi chỉ lo trà nước không quan tâm đến nàng: “Ngoài trời sương dày ngươi không thấy lạnh chút nào sao?”
“Một chút.”
“Vậy thì qua đây để ta ôm.”
Phó Tuyệt Ca liếc trắng mắt: “Ngài xác định chỉ ôm?”
“Không sờ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047237/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.