“Cô nương ngài thật sự đi được sao?”
A Bích lo lắng thu dọn hành lý, đặt một kiện thì hỏi một câu, hỏi đến Phó Tuyệt Ca phát phiền. Bất quá lại không mở miệng trách, dù sao A Bích làm như vậy cũng vì lo lắng cho nàng.
“Ta thật sự không sao mà.” Phó Tuyệt Ca đóng gói hành lý đặt sang một bên, kiểm tra xem còn sót thứ gì hay không: “Ngươi cũng đừng gà mẹ nữa, sáng sớm mai phải lên đường nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Trời vào xuân tuy ôn noãn nhưng vẫn còn lạnh, cô nương vừa bệnh dậy nếu miễn cưỡng sợ sẽ khiến bệnh tình nghiêm trọng hơn.”
“Ta cũng chỉ bị thương ở vai, hai tay đã hoạt động bình thường, thật sự không còn gì đáng ngại.”
A Bích dùng dằng hồi lâu mới chịu quay về phòng, không quên nhét thêm vài kiện phi phong vào hành lý của cô nương.
Phó Tuyệt Ca tiễn A Bích đi rồi thì bắt đầu dọn dẹp Toái Vân Hiên, đến giữa giờ hợi bát gia mới trở về. Cả ngày cùng phụ hoàng xem tấu chương tạp nham của bá quan dâng lên không khỏi đau mắt nhức đầu, vừa về đến bát gia lập tức ngã xuống nhuyễn tháp.
Không hỏi cũng biết lý do bát gia cạn kiệt sinh lực, Phó Tuyệt Ca nhanh chóng mở lồng lấy ra chén canh gà nhân sâm vẫn còn nóng hổi. Chén canh này nàng nấu từ lúc trưa, định đợi bát gia cùng dùng nhưng không ngờ bát gia đi đến giờ này mới về. Khuấy vài cái cho nguội bớt rồi mang đến nhuyễn tháp cẩn thận đem thìa canh đến gần.
“Bát gia mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047230/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.