Cung nữ bận rộn chạy qua chạy lại thay nước, chậu nước đặt trên ghế vừa mới thay chẳng mấy chốc tiếp tục nhuộm đỏ máu. Đông Phương Tầm Tuyết ngồi trên tháp từ xa quan sát Thái y chẩn trị, trong lòng nom nóp lo sợ, thầm cầu mong Phó Tuyệt Ca bình an vô sự. Bất quá nàng hiểu rõ tiểu ngốc khó mà bình an vô sự được, vết thương nghiêm trọng như vậy dù là cùng nghi cũng cửu tử nhất sinh huống chi đối phương chỉ là một quân quý nhu nhược.
Tàn nhang rơi xuống giá đốt, hương khói bay lượn trên không.
Thái y lau mồ hôi đọng trên trán rồi chậm chạp đứng dậy: "Phó cô nương không còn gì đáng ngại nữa, chỉ cần bôi thuốc một thời gian sẽ tốt lên thôi."
"Vậy vết sẹo có thu thập được không?"
"Cái này không nói trước được nhưng vi thần sẽ cố gắng hết sức, vấn đề đây giờ là ngón tay bị kẹp gãy. Vi thần đã giúp nàng nối lại gân cốt nếu muốn ngón tay linh hoạt trở lại phải cố gắng tập luyện, ngắn thì nửa năm còn dài thì hai đến ba năm."
"Hảo, ta biết rồi." Đông Phương Tầm Tuyết nhắm mắt thả lỏng cơ thể căng như dây đàn: "Mi Cát ngươi tiễn Thái y đi."
"Vâng."
A Bích đem mành thả xuống, nhanh chân chạy đến chỗ bát gia báo tin: "Cô nương mệt quá nên đã ngủ rồi, lúc nãy nô tỳ có nhìn vết thương của nàng. Ngón tay bị kẹp tuy không gãy xương nhưng do bị xối nước sôi nên vùng da xung quanh chịu tổn hại nghiêm trọng, Thái y nói muốn hồi phục như trước đây sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047224/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.