Trăng soi trên thềm cửa, hai bên đường le lói ánh đèn đêm. Gió lạnh xuyên qua khung cửa sổ giấy bao trùm toàn bộ ngoạ phòng, tuy than lô vẫn đang cháy nhưng không nhịn được rùng mình. Trầm hương trên lư bát giác chầm chậm toả khói mỏng như tơ, chúc lạp lặng thinh nhỏ từng giọt lệ trượt nghiêng trên giá đài.
Đêm nay trăng rất tròn rất sáng đáng tiếc lại bị quầng mây đen che phủ một nửa. Nếu bầu trời đẹp hơn có lẽ nàng sẽ chuẩn bị ít thức ăn khuya và trà nóng để cùng bát gia ngắm trăng.
Phó Tuyệt Ca rụt rè áp sát người vào bức bình phong, hơi kiễng chân trộm nhìn vào trong ngọa phòng, bát gia vẫn đang đọc sách chưa chịu đi ngủ.
“Này.” Mi Cát vỗ vai nàng một cái, cảnh giác nheo nheo mắt: “Lén lút đứng ở đây làm gì?”
“Suỵt, ngươi nhỏ tiếng chút đi.” Phó Tuyệt Ca kinh hãi ôm chặt ngực, mãi một lúc mới hoà hoãn trút tiếng thở dài: “Bát gia vẫn không chịu nói chuyện với ta…”
“Đáng đời ngươi, ai bảo chọc giận bát gia làm gì.”
“Ta cũng là vì tốt cho ngài thôi!”
“Ngươi nghĩ đó là tốt cho ngài nhưng chắc gì ngài đã nghĩ như vậy.” Mi Cát đem chậu nước nóng đặt vào tay Phó Tuyệt Ca: “Mang vào cho bát gia ngâm chân đi.”
“T-Ta sao? Lỡ bát gia không vui thì phải làm sao?”
“Thì ngươi để lại đó ta vào hầu hạ, dù sao bát gia cũng không nỡ đánh ngươi, sợ cái gì?”
Nói thì nói vậy nhưng Phó Tuyệt Ca vẫn lo lắng, hết nhìn chậu nước trong tay lại nhìn Mi Cát làm động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047222/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.