Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười, rút yếm đỏ trên tay nàng xem thử, mặt vải lướt qua da thịt tạo thành xúc cảm mềm mại khó nói thành lời. Phó Tuyệt Ca hoảng trương đưa tay muốn đoạt lại nhưng không kịp, ngơ ngác nhìn cái yếm của mình nằm gọn trong tay bát gia.
“Đây là uyên ương?”
Phó Tuyệt Ca thẹn thùng gật đầu thật khẽ thay cho câu trả lời.
“Thêu rất tốt, màu sắc cũng hài hoà, bất quá…”
Đông Phương Tầm Tuyết đột ngột duỗi tay đem Phó Tuyệt Ca ấn xuống giường, xuất thủ mau lẹ khống chế hai bên cổ tay nàng không cho cử động. Còn chưa kịp phản ứng đã nằm dưới thân bát gia, ngơ ngác ngước mắt quan sát gương mặt thanh tú mang theo đường nét thành thục đã rút bớt vài phần trẻ con.
Trái tim kịch liệt đập vang như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nội tâm một trận phấn khích, bát gia đây là muốn bá vương ngạnh thượng cung*?
(Cưỡиɠ ɠiαи)
“N-Ngài muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì ngươi không biết sao?” Đông Phương Tầm Tuyết bắt lấy gò má bánh bao của nàng ra sức nhéo, đáy mắt ngập tràn sủng nịch: “Ta nói ngươi mặc màu đỏ đẹp, ngươi ngay cả yếm cũng may màu đỏ, bên trên còn thêu uyên ương là ý tứ gì?”
Phó Tuyệt Ca ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm kia: “Nô tỳ không có ý gì hết.”
“Thật sự?”
“T-Thật.”
“Ngươi mỗi khi nói dối sẽ nói lắp.”
“K-Không có a!” Phó Tuyệt Ca bày ra bộ dáng thấy chết không sờn, trợn to mắt đối chọi với đôi mắt xinh đẹp của bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047195/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.