Dù là đông hay hạ ngoài sân Dực Khôn Cung vẫn thắp đèn sáng đau cả mắt, cung nữ cầm dầu cẩn thận rót vào trản cố gắng giữ ánh đèn đến sáng hôm sau. Thái độ hoàng thượng dành cho Hoàng hậu nương nương nhìnbề ngoài ân ân ái ái nhưng kẻ trong cuộc mới biết có biết bao chua xót. Trước đây Thường thị cho rằng bản thân không được sủng ái là do Hoàng hậu bày mưu tính kế, nhưng bây giờ tiên Hoàng hậu không còn nữa mà nàng vẫn bị Hoàng thượng lạnh nhạt.
Hoàng hậu nương nương trước giờ dùng thiện đã ngồi chờ Hoàng thượng giá lâm nhưng năm thì mười hoạ Hoàng thượng mới đến một lần, thậm chí từng có lần suốt hai tháng chưa từng đến thăm nàng. Dực Khôn Cung âu cũng chỉ là một cái lãnh cung được trang hoàng đẹp đẽ mà thôi.
Phó Tuyệt Ca ngồi trên giường quan sát cung nữ sau cửa qua lại châm dầu, công việc nhàm chán lặp lại mỗi ngày chỉ đến lúc Hoàng hậu nương nương băng thệ mới được phép dừng. Trong hậu cung hoa lệ mỗi người đều như một đoá hoa tươi đẹp đến thời kì nở rộ tươi tắn nhưng dần dần bị thời gian và cô độc chôn vùi. Nhan sắc từng tự hào năm xưa biến thành hồi ức, mỗi ngày dùng tưởng niệm cùng với cố chấp mà tiếp tục sống.
Bước vào ngoạ phòng trông thấy Phó Tuyệt Ca ngẩn người Đông Phương Tầm Tuyết liền cố gắng giảm âm thanh bước chân đến bên cạnh nàng.
“Tiểu ngốc.”
Phó Tuyệt Ca giật mình ngẩng đầu lên: “Bát gia?”
Đông Phương Tầm Tuyết từ tốn ngồi xuống giường, thuận tay đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047187/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.