Nghĩ là làm Phó Tuyệt Ca ngốc nghếch học theo bát gia cầm trản rượu một hơi uống cạn, vị cay tức thì bùng phát thiêu đốt cổ họng. Lần nữa ôm ngực sặc sụa ho, đầu óc một trận thiên toàn địa chuyển, cảm giác còn khủng khiếp hơn so với lần đầu.
“Ngươi làm gì vậy nha đầu?”
Lưu thị hoảng thủ hoảng cước đẩy luân ỷ qua bên cạnh Phó Tuyệt Ca, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của nàng lay qua lay lại: “Cái kia là rượu a, không phải trà mà ngươi có thể uống như vậy!”
“Nương, ách, thân…”
“Ây u, lệnh ái.” A Xán bưng nhanh trản trà qua cố ép Phó Tuyệt Ca uống: “Rượu này rất nồng ngài uống nhiều như vậy sẽ say đó!”
Phó Tuyệt Ca giống như cá trạch cố giãy dụa thoát khỏi A Xán, nghiêng đầu đi đâu cũng bị A Xán dí thẳng trản trà vào miệng, nước trà sóng sánh đổ tràn ra ngoài một ít.
Đương cố gắng ép lệnh ái uống thêm trà thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, nhìn qua phát hiện gương mặt vặn vẹo không vui của bát gia. A Xán tinh ý nhanh chóng lui qua một bên, mong chờ nhìn bát gia chiếu cố tiểu lệnh ái nhà nàng.
“Tiểu ngốc.”
Bị nương thân lay đến choáng váng đầu óc, Phó Tuyệt Ca liều chết bám lấy bát gia, gục đầu trên vai nàng nấc lên mấy tiếng. Đông Phương Tầm Tuyết dễ dàng đỡ lấy tiểu ngốc, choàng tay qua lưng nhấc lên một đoạn nha đầu vừa vặn ngồi trong lòng nàng.
Phó Tuyệt Ca giống như con gấu nhỏ cố sức bám chặt không buông, gương mặt bánh bao khả ái vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047184/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.