Chương trước
Chương sau
Chẳng bao lâu đã đến ngày khảo thí, các vị hoàng tước thạc quân đều sẽ trải qua các buổi thi hết sức nghiêm ngặt, trong số đó có một ít công tử lệnh ái xuất thân hầu phủ, bá tước công tước đặc biệt tôn quý. Phó Tuyệt Ca đơn độc cùng bát gia đến trường khảo thí, Mi Cát do thân phận thấp kém nên chỉ có thể ở vòng ngoài mà xem. Nhìn một lượt hoàng tử hoàng tôn cùng với lệnh công tử đi lại trong trường khảo, Phó Tuyệt Ca có chút hoa mắt chóng mặt, đây là lần đầu nàng tiếp xúc với nhiều tước quý như vậy.
Như mọi ngày bát gia gà mẹ đứng phía trước che chắn cho nàng cùng nhau di chuyển vào trong, hiện tại cách thời gian khảo thí còn vài khắc.
“Bát gia đừng quá khẩn trương, ngài đã ôn luyện không ít nhất định sẽ chiếm được vị trí đệ nhất.”
“Ta biết, ngươi ở ngoài đợi ta không được đi lung tung, có gặp tứ hoàng tỷ cũng phải lảng tránh.”
Không ngờ lời trước khi khảo thí của bát gia chỉ có thế, Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười gật đầu đáp ứng giao lại học nang cho ngài. Đông Phương Tầm Tuyết nhìn trái nhìn phải xác định an toàn mới quải học nang vào khảo phòng, hướng Phó Tuyệt Ca vẫy vẫy tay tạm biệt. Ngày quan trọng như vậy Thường Quý phi cũng không đến, hẳn là bát gia trong lòng đặc biệt không vui.
Tiết trời không nóng không lạnh nhưng do đông người qua lại nên có chút ngột ngạt, Phó Tuyệt Ca lại không dám rời khỏi khảo trường, một mình tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. Xung quanh có vài cung nữ xuất thân cao quý giống như nàng nhưng phần lớn đều là thứ nữ, hiếm có đích nữ chọn phương pháp hầu hạ bên cạnh hoàng tước thay vì nhập cung làm tú nữ. Xui khiến Thuận Dương Nhạc cũng có mặt, trông thấy nàng liền phẩy khăn lụa uyển chuyển đến gần.
“Phó thị ngươi ở đây đợi bát gia sao?”
Phó Tuyệt Ca vội đứng dậy, hướng Thuận Dương Nhạc lễ độ cúi đầu: “Thuận Dương tỷ tỷ an hảo.”
“Ngươi không cần khách khí, hai chúng ta cũng xem như có quen biết, hay là qua tiểu gian ngồi uống trà dùng điểm tâm chờ hai vị hoàng tước khảo thí?”
Thuận Dương Nhạc đã mở lời Phó Tuyệt Ca khó lòng cự tuyệt, nhấc chân theo nàng tiến vào tiểu gian. Bên trong ngoài cung nữ của khảo trường thì chẳng còn ai, sau khi châm trà mang điểm tâm lên xong liền khom người ly khai tiểu gian.
“Mau ngồi xuống.” Thuận Dương Nhạc nhiệt tình kéo tay Phó Tuyệt Ca ngồi xuống nệm vải, cô nương thanh xuân phơi phới mỗi khi cười đều khiến xung quanh bừng sáng hào quang: “Ít nhất cũng hai canh giờ nữa mới kết thúc, ngươi đứng chờ bên ngoài chắc đã mệt mỏi rồi, mau mau uống chút trà làm mát cổ họng đi.”
“Đa tạ Thuận Dương tỷ tỷ.”
Phó Tuyệt Ca cầm chén trà uống một ngụm, trong lòng đối với Thuận Dương Nhạc vẫn còn ác cảm. Kiếp trước Thuận Dương Nhạc sớm nhập phủ tứ gia nhưng vì nàng mà bị đẩy xuống làm thứ thiếp, sau lại không ngừng bày mưu tính kế hãm hại nàng. Không biết bao nhiêu lần sống dở chết dở trong tứ vương phủ đều do Thuận Dương Nhạc ban cho, bây giờ nghĩ lại không khỏi có chút rét lạnh. Nữ nhân này tâm ngoan thủ lạt, kiếp này còn không biết sẽ giở trò gì, thâm tâm chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
“Bát gia cũng thật là không gọi người an bài tiểu gian cho ngươi nghỉ ngơi.” Thuận Dương Nhạc phẩy phẩy quạt lụa tạo gió, nửa như than thở nửa như khoa trương: “Nói đi cũng phải nói lại bát gia tâm tính trẻ con còn chưa thành thục làm sao có thể so bì với tứ gia, ngươi trong lòng cũng đừng oán trách bát gia, sau này cần gì cứ tìm ta là được.”
“Thuận Dương tỷ tỷ khách khí rồi, ta trong lòng hiểu rõ bát gia nhất làm sao dám oán trách ngài. Mấy hôm nay bát gia bận rộn ôn luyện chuẩn bị khảo thí làm sao còn có tâm tư lo lắng chuyện khác, vẫn là tứ gia tốt còn giúp tỷ tỷ chuẩn bị tiểu gian nghỉ ngơi.”
“Ngươi nói đúng, tứ gia ôn nhu tri kỉ lúc nào cũng lo nghĩ cho ta.”
Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến, tiếp tục uống một ngụm trà.
“Bản thân tứ gia tính cách điềm đạm nho nhã đối với ai cũng nhiệt tình ôn hoà, ngày thường gọi ngươi Phó tiểu ngốc không phải ác ý. Với cả tứ gia có trêu chọc chỉ đơn thuần vui đùa, ngươi đừng quá để tâm.”
Lời này nghe xong cảm thấy có chút không đúng nhưng lại không biết sai trái ở chỗ nào: “Thuận Dương tỷ tỷ nói ta đều hiểu.”
“Ngươi hiểu cái gì?”
“Hiểu tứ gia không có ác ý a.”
Ý cười trong mắt Thuận Dương Nhạc tan đi phân nửa, chậm rãi đặt quạt lụa xuống bàn: “Phó thị, ta gọi ngươi Tuyệt Ca có được không?”
Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên, ý cười lạnh nhạt xa cách: “Vẫn gọi Phó thị thì hơn.”
“Ngươi để tứ gia gọi Phó tiểu ngốc nếu ta gọi Phó thị thì có hơi…”
“Ta cũng không muốn tứ gia gọi như vậy, là ngài ấy tự quyết định gọi.”
Thuận Dương Nhạc nửa đùa nửa thật hỏi tiếp: “Hình như ngươi và tứ gia có quen biết từ trước?”
Cuối cùng cũng hiểu tại sao Thuận Dương Nhạc một lời hai lời đều là tứ gia, hẳn là nhiều lần thấy nàng cùng tứ nhân tra ‘thân thiết’ nên trong lòng mới nảy sinh lo lắng. Tính cách này đúng là không khác gì kiếp trước, Phó Tuyệt Ca lặng lẽ tính toán một chút, từ tốn đem chén trà đặt lại xuống bàn.
“Đúng là có quen biết từ trước.”
Sắc mặt Thuận Dương Nhạc trở nên khó coi, vô thức siết chặt cạnh bàn đến trắng bệch: “Thật sao? Từ lúc nào vậy, sao ta không nghe tứ gia nói qua chuyện này?”
“Cũng được vài tháng rồi.” Phó Tuyệt Ca vươn tay cầm một khối nãi hoa tô cho vào miệng, ngây thơ chớp chớp mắt: “Lúc đó bát gia đi cùng với tứ gia ghé thăm tỷ tỷ của ta là Phó Yên Ca, chắc Thuận Dương tỷ tỷ cũng biết nàng.”
“Phó Yên Ca? Chính là lệnh ái thiên sinh mệnh cách phượng hoàng sao?”
“Phải nha, nàng rất nổi tiếng ở Đông Kinh, hai vị hoàng tước thường xuyên đến thăm nàng còn ta chỉ dựa vào hào quang của tỷ tỷ mà gặp mặt mấy lần.”
Một lời này đem tất cả oán hận đố kị của Thuận Dương Nhạc chuyển hướng qua Phó Yên Ca, nàng ở trong cung cũng được an ổn một chút. Thừa biết con người của Thuận Dương Nhạc chỉ được mồm miệng chua ngoa nhưng động đến đại nhân vật liền khép nép như con mèo nhỏ, dù có oán hận Phó Yên Ca cỡ nào thì nàng ta vẫn không dám động một sợi tóc của đối phương.
“Nói cũng đúng, Phó nhị cô nương nổi tiếng khắp Đông Kinh có ai không biết.” Lén lút đưa khăn trộm lau mồ hôi, Thuận Dương Nhạc yếu ớt rũ mi than thở: “Cùng xuất thân công tước phủ nhưng so ra chúng ta vẫn thua kém Phó nhị cô nương, ngươi một mình sống ở Phó phủ hẳn rất khó khăn.”
“Khó khăn gì?”
Lúc này mới nhớ đến tiểu cô nương trước mặt tuổi nhỏ còn nhiều chuyện chưa hiểu, Thuận Dương Nhạc cũng không tra hỏi nữa, giả vờ bình tĩnh cầm chén trà uống một ngụm. Phó Tuyệt Ca liếc mắt nhìn, khóe môi hơi nhấc lên, lúc này Thuận Dương Nhạc hẳn đang tức điên lên. Bất quá vẫn phải khen ngợi Thuận Dương Nhạc chung tình chuyên nhất, dù là kiếp trước hay kiếp này tâm trí đều đặt trên người tứ nhân tra. Nói vậy cũng không đúng, tứ nhân tra có hoa tâm hơn nữa vẫn đối xử tốt với Thuận Dương Nhạc, khác biệt với nàng cả đời cô linh linh giấu mình trong chính viện.
“Phó tiểu muội sao lại muốn nhập cung làm cung nữ vậy? Với điều kiện của ngươi có thể đến Trữ Tú Cung học luyện nha.”
“Phụ thân chỉ cho phép nhị tỷ nhập cung làm tú nữ nên ta đành nhập cung làm cung nữ.”
“Ngươi là thứ nữ hẳn đã bị nhị tỷ ngươi ức hiếp.”
“Nhị tỷ đúng là có từng tranh hồ điệp với ta nhưng ta không ghét nàng.”
Thuận Dương Nhạc hồ đồ hỏi lại: “Tại sao?”
“Bởi vì bát gia đã bắt cho ta một con khác đẹp hơn to hơn.”
“Nguyên lai như vậy, bát gia đúng là lưu tâm ngươi.” Thuận Dương Nhạc đưa tay sờ lui búi tóc đột nhiên kêu lên một tiếng: “Uy, ngọc xước tứ gia tặng ta đâu mất rồi?”
Phó Tuyệt Ca liếc trắng mắt, hơi chồm người rút ngọc xước trên búi tóc nàng xuống: “Ở đây.”
“À, đúng rồi, tứ gia vừa tặng nó cho ta nếu mà làm mất sợ rằng tứ gia không vui.”
Quả nhiên tâm tính hài tử đơn thuần, Thuận Dương Nhạc nghe nàng được bát gia tặng hồ điệp liền đem ngọc xước ra khoe chứng tỏ bản thân trong lòng chủ tử có phân lượng hơn. Kì thật Phó Tuyệt Ca nói ra không nhằm mục đích khoe khoang nhưng không ngờ Thuận Dương Nhạc lại ấu trĩ như vậy.
Thay không biết bao nhiêu trản trà, điểm tâm trên bàn cũng đã dùng sạch. Còn vài khắc nữa mới kết thúc thời gian thi nhưng có vài công tước bá tước công tử rời khỏi khảo phòng, xung quanh không ít quan binh xếp thành hàng ngăn chặn bọn họ quay lại.
Hai người trong gian cũng nhanh chóng ra ngoài đợi nhưng mãi chẳng thấy hai vị điện hạ đâu cả.
Một số lệnh công tử và nữ công tử trông thấy quân quý không khỏi nảy sinh tà tâm tìm cách tiếp cận: “Hai vị lệnh ái là cung nữ trong cung?”
Phó Tuyệt Ca hiểu rõ đạo lý ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ liền lùi về mấy bước tránh xa các vị công tử, giả vờ sợ hãi trốn sau lưng Thuận Dương Nhạc. Mà Thuận Dương Nhạc không có chỗ trốn chỉ có thể tiếp tục lùi, tay nâng quạt lụa che giấu gương mặt.
Đợi mãi không nghe hai lệnh ái hồi đáp nhưng các vị công tử vẫn kiên trì hỏi tiếp: “Không cần sợ, bọn ta chỉ muốn hỏi thăm một chút, đây là khảo trường tuyệt đối không dám thất lễ.”
“Nếu các vị công tử đã hiểu rõ đây là khảo trường thì xin đừng quá phận tránh người khác hiểu lầm.”
“Làm gì có thể hiểu lầm đây?” Một vị công tử thắt lưng giắt lệnh bài bá tước phủ, nhiệt tình bước đến gần Phó Tuyệt Ca: “Ngươi không cần sợ mau mau ra đây cùng ta nói vài câu.”
Nhanh chóng cầm quạt che mặt lách người ra sau: “Công tử thỉnh tự trọng.”
“Có thể xuất hiện trong nội sảnh hẳn là cô nương bá tước công tước, gặp gỡ là duyên cùng nhau uống chén trà đi.”
Một người trong số công tử bắt lấy cổ tay Thuận Dương Nhạc muốn kéo nàng đi. Sức lực quân quý thua kém rất nhiều so với tước quý, Thuận Dương Nhạc có giãy dụa cỡ nào cũng không thoát ra được, hoảng loạn dùng quạt lụa đánh tới tấp vào tay hắn.
“Mau buông ra! Công tử đừng thất lễ như thế!!”
“Bọn ta chỉ muốn cùng các ngươi uống trà mà thôi không cần phải sợ.”
“Đừng!”
Lúc Thuận Dương Nhạc sắp chết ngất đến nơi thì một cánh tay từ đâu vươn ra gạt đi hành đồng bất nhã của lệnh công tử: “Ngu công tử có vẻ quá phận rồi.”
Nhận rõ thân phận người đứng phía sau Thuận Dương Nhạc, Ngu lệnh công tử không dám càn rỡ, xấu hổ cười gượng hai tiếng.
“Bọn ta thấy hai vị lệnh ái đứng một mình phơi nắng nên có hảo tâm mời các nàng vào tiểu gian uống trà không hề có ác ý.”
Đông Phương Tầm Liên nheo nheo mắt nhìn: “Sao ta lại cảm thấy không giống?”
“Ha hả, tứ gia hiểu lầm rồi.”
“Đi!”
Một đám công tử đọc chữ chưa tới cuống cuồng xoay người bỏ chạy, đùa sao, kia là đích tử của Hoàng thượng nhỡ động vào đừng nói bản thân có khi liên lụy toàn gia chịu phạt. Trái ngược với đám công tử, Thuận Dương Nhạc má đỏ tim đập, khẩn trương áp tay lên ngực hổn hển thở, hai mắt lấp lánh không thể che giấu nổi tình ý. Trong mắt Thuận Dương Nhạc tứ gia luôn uy phong cao lãnh khác biệt với đám người phàm phu tục tử, thậm chí nguyện cả đời không gả chỉ để hầu hạ bên cạnh ngài.
Bên này Phó Tuyệt Ca sắp bị ánh sáng tình yêu làm cho mù mắt chó, vội tránh sang một bên nâng quạt che chắn ánh sáng, Thuận Dương Nhạc này sắp hết thuốc chữa rồi.
“Tứ gia.” Thuận Dương Nhạc nắm ấy tay áo của tứ gia lay nhẹ: “Cũng may ngài kịp thời có mặt bằng không nô tỳ đã bị đám công tử kia khi dễ.”
“Đã nói ngươi ở trong gian đừng đi lung tung, thân là lệnh ái chẳng biết tự bảo vệ gì cả.”
“Nô tỳ cũng chỉ vì muốn gặp mặt tứ gia nên mới nôn nóng ra xem.”
Tiểu quân quý nị nị buông ra từng lời tâm tình còn ngượng ngùng nâng quạt che khuất nửa mặt dưới, dù là tước quý tâm tư sỏi đá cũng bị làm cho nhu mềm. Đông Phương Tầm Liên phong độ nở nụ cười, kéo tay nàng ra sau lưng mình tỏ ý muốn bảo hộ. Hai má Thuận Dương Nhạc càng thêm ửng hồng, tay siết chặt cán quạt đến trắng bệch.
Vô tình nhìn thấy Phó tiểu ngốc đứng nép sát tường, tay nâng quạt lụa che ánh sáng, thân hình nho nhỏ dễ dàng bị người ra vào khảo trường che lấp.
Đông Phương Tầm Liên đưa học nang cho Thuận Dương Nhạc, tăng nhanh bước chân đến chỗ nàng: “Đương lúc trời nắng nóng ngươi cùng ta vào tiểu gian ngồi đợi lão bát.”
Mắt thấy tứ nhân tra đến gần Phó Tuyệt Ca vội lùi lại mấy bước: “Đa tạ tứ gia, nô tỳ đợi thêm một chút vẫn được.”
Để bát gia thấy nàng đứng gần tứ nhân tra còn không sợ tiểu thố tử lập tức biến thành lão hổ sao?
“Ngươi khách khí như vậy ta mới cảm thấy không quen.”
“Nô tỳ trước nay vẫn luôn khách khí.”
Đông Phương Tầm Liên bị nắng gay gắt trên đỉnh đầu làm cho khó chịu, không nói không rằng thô lỗ kéo tay Phó Tuyệt Ca đi theo mình.
“Tứ gia ngài làm cái gì vậy!?”
Mặc kệ Phó Tuyệt Ca la hét khản cổ Đông Phương Tầm Liên vẫn dửng dưng kéo nàng vào trong tiểu gian, phẩy phẩy tay cho lui tất cả cung nữ của khảo trường. Bất đắc dĩ bị ấn ngồi xuống nệm vải, Phó Tuyệt Ca trừng trừng mắt, loại chuyện ngang ngược cưỡng ép quân quý chỉ có tứ nhân tra mới dám làm.
Phía này Thuận Dương Nhạc cũng đuổi tới, tay đặt trên ngực hổn hển thở, nhìn tứ gia thân thiết nắm tay Phó thị trong mắt sớm đã giấu không được tia đố kị.
“Tứ gia.”
“Ngươi đến thì mau ngồi đi.”
Thuận Dương Nhạc từ tốn vén váy ngồi xuống, ánh mắt vẫn dán chặt vào vị trí tay đan tay giữa hai người.
“Thời gian không còn sớm nô tỳ phải ra đón bát gia.”
Mông vừa nhổm lên đã bị Đông Phương Tầm Liên thô lỗ kéo xuống: “Ngươi gấp gáp cái gì, không có ngươi đón lão bát vẫn biết đường hồi cung.”
Phó Tuyệt Ca buồn bực rút tay lại, yên tĩnh làm tượng gỗ.
“Này, tức giận?”
Đông Phương Tầm Liên bóc một khối nãi hoa tô đưa đến bên miệng nàng: “Ăn thử xem, nãi hoa tô ở đây thật sự không tồi.”
Phó Tuyệt Ca nghiêng đầu, vẫn chọn yên lặng không trả lời.
“Ngươi đúng là bướng bỉnh.”
Đem khối nãi hoa tô đặt lại xuống dĩa, thuận tay lấy trong ngực áo một món đồ trực tiếp cài lên búi tóc Phó Tuyệt Ca. Đến lúc nhận ra thì Đông Phương Tầm Liên đã hạ thủ, Phó Tuyệt Ca vội đưa tay lên búi tóc kiểm tra lại bị đối phương bắt lấy.
“Đừng náo coi chừng rơi.”
“Ngài làm gì búi tóc của ta rồi?”
“Không có làm gì cả, đừng loạn động!”
Loay hoay muốn đem đồ vật trên búi tóc tháo xuống vạn vạn không ngờ trước tiểu gian xuất hiện thêm một người, cư nhiên là bát gia. Phó Tuyệt Ca giống như tiểu nương tử cùng tước quý tɦôиɠ ɖâʍ hoảng hốt giãy khỏi kiềm kẹp của Đông Phương Tầm Liên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.