Chương trước
Chương sau
Khi hai người trở về tảo thiện đã được bày đẹp mắt trên bàn, Mi Cát bận rộn hâm nóng canh cá vừa thấy bát gia lập tức bỏ việc đang làm chạy ra hành lễ. Đông Phương Tầm Tuyết phất phất tay cho miễn, nhanh chóng ngồi xuống nệm vải mềm mại tiện tay lôi kéo Phó Tuyệt Ca ngồi xuống bên cạnh.
“Bát gia cao điểm chỗ nương nương thật sự rất ngon.” Phó Tuyệt Ca mải mê ăn không phát hiện vụn bánh dính đầy mép môi, còn chủ động dâng một khối hoa quế cao thơm ngon lên: “Ngài cũng nếm thử đi.”
Đông Phương Tầm Tuyết không khước từ, cao điểm trù sư làm đặc biệt vừa vặn cắn hai ngụm là hết một cái. Vị đạo đúng là rất ngon, ăn hết một cái vẫn muốn ăn thêm.
“Nói thế nào cũng phải cảm tạ ngươi giúp nương nương thoát khỏi hiềm nghi, lần này không có ngươi e là ta và nương nương đều sẽ gặp chuyện.”
“Nô tỳ chỉ làm những việc nên làm, bất quá…” Phó Tuyệt Ca tìm cách nhích đến gần, hì hì cười giảo hoạt: “Bát gia có phải cũng nên thưởng cho nô tỳ không?”
Bát gia ngốc nghếch không phát hiện bị tiểu ngốc dẫn dắt vào tròng: “Ngươi muốn được thưởng cái gì?”
“Hì, cái này.”
Giả vờ suy nghĩ lén lút đem cả người ép sát vào bát gia, không lời báo trước chồm lên hôn vào má bát gia một cái rõ kêu.
“Thưởng như vậy!”
Đông Phương Tầm Tuyết sững người, hai mắt mở to quên chớp, chẳng mấy chốc gương mặt trắng mịn nhiễm một tầng ráng hồng. Trái tim trong ngực binh binh đập vang, đến cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, cố sức hít lại hít nhưng vẫn không khiến bản thân thoải mái.
Mi Cát há hốc miệng, định thần lại thì tiểu ngốc đã chiếm hết tiện nghi của bát gia, tức giận chỉ tay vào nàng mà quát: “Càn quấy! Thân là lệnh ái khuê các sao có thể làm ra loại chuyện như vậy?”
“Bát gia đã nói là thưởng, nếu không thưởng cũng không sao nô tỳ có cao điểm là được rồi.”
Nói xong còn cúi đầu uỷ khuất miết miết mép dĩa.
Đông Phương Tầm Tuyết thật sự chột dạ, ban đầu chính nàng đáp ứng thưởng tiểu ngốc bây giờ nếu không làm gì nhất định bị tiểu ngốc xem là kẻ nói lời không giữ lời. Nhưng loại phần thưởng kia thật sự không giống với cao điểm có thể tuỳ tiện thưởng a.
“Mi Cát ngươi đến trù phòng chuẩn bị thêm chén đũa cho tiểu ngốc đi.”
Mi Cát phì phì thở muốn phun ra lửa, trước khi đi không quên trừng mắt cảnh cáo Phó Tuyệt Ca.
Đợi Mi Cát đi một đoạn, Đông Phương Tầm Tuyết đột nhiên đứng dậy ra ngoài đóng cửa lại. Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu, đang yên đang lành đóng cửa làm gì, lẽ nào cảm thấy Mi Cát quá phiền phức không cho vào nữa?
Đông Phương Tầm Tuyết quay trở về bàn ngồi im như thóc, tầm mắt thuỷ chung dán chặt vào thức ăn trên bàn.
Trong lòng Phó Tuyệt Ca lộp bộp, đừng nói nàng dọa sợ bát gia rồi đi?
Còn đương tính toán suy nghĩ cách tạ lỗi với bát gia thì người bên cạnh đột nhiên chuyển thân, cánh tay đang đặt trên đùi cũng bị nắm lấy. Phó Tuyệt Ca nghi hoặc ngẩng đầu lên, vừa vặn gò má truyền đến cảm giác ẩm ướt, còn bát gia thì gương mặt đỏ bừng bừng xoay người chạy đi mở cửa.
Ngẩn người vài phân thời gian rồi che miệng phì cười, bát gia nhà nàng quả nhiên da mặt mỏng dễ xấu hổ nha~
Đông Phương Tầm Tuyết tần ngần ở cửa hồi lâu mới chịu quay về bàn, thức ăn đã muốn nguội lạnh, đưa tay lên mặt che giấu vết đỏ.
“Bát gia.” Phó Tuyệt Ca được nước lấn tới áp sát bát gia làm nũng: “Ngài có phải vừa thưởng cho nô tỳ không? Nô tỳ không kịp nhìn thấy gì cả hay là làm lại lần nữa?”
“N-Ngươi càn rỡ!”
Phó Tuyệt Ca khúc khích cười, xoay người ôm choàng cổ bát gia, ở trên gương mặt đỏ bừng hôn thêm một cái. Phừng một tiếng mặt bát gia vừa nóng vừa đỏ, quẫn bách né tránh thân cận của Phó Tuyệt Ca không cẩn thận gạt ngã chén trà trên bàn.
“Hắc! Ngài sợ sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết run rẩy mở to mắt, há miệng không thốt nổi nửa chữ: “T-Tiểu ngốc, đừng đùa giỡn.”
“Nô tỳ không có đùa giỡn nha.” Phó Tuyệt Ca như con mèo nhỏ từ từ tiếp cận, đem cả người trốn trong lòng bát gia: “Ngài nói thưởng nô tỳ, nô tỳ cũng không yêu cầu cái gì quá đáng.”
“Ta cảm thấy, ách, ngươi hay là ngồi đàng hoàng rồi nói chuyện đi.”
“Được thôi.”
Phó Tuyệt Ca vừa ngồi xuống vị trí của mình thì Mi Cát cũng vừa trở về, phát giác bầu không khí có chút không đúng nhưng không biết chỗ nào không đúng. Đem chén đũa đặt xuống bàn, dùng ánh mắt nhắc nhở nha đầu tiểu Phó thu liễm một chút.
Lúc này Đông Phương Tầm Tuyết mới dám thở hắt một hơi, giả vờ bình tĩnh ngồi ngây ngắn dùng thiện. Chỉ có điều tiểu ngốc lại không nói gì khiến nàng nảy sinh chột dạ, hy vọng ban nãy không làm gì khiến tiểu ngốc tức giận.
Dùng xong tảo thiện Mi Cát tranh thủ dọn dẹp, còn Phó Tuyệt Ca thì mang quyển tứ thư đến trước mặt bát gia.
“Nô tỳ muốn học chữ.”
Đông Phương Tầm Tuyết tiếp nhận tứ thư, nghĩ ngợi một chút liền nói: “Ta dạy ngươi những chữ đơn giản nhất rồi mới học tứ thư ngũ kinh.”
Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến, đi tìm giấy bút dọn ra thư án chờ đợi bát gia thượng khoá dạy chữ.
Đối với hài tử việc học chữ mau tiếp thu hơn là người trưởng thành, do kiếp trước xảy ra nhiều chuyện nên Phó Tuyệt Ca không có thời gian học mà cũng không có tâm tư để học. Cứ như vậy sống một kiếp vô tri, bây giờ nghĩ lại không khỏi có chút chua xót. Muốn bù đắp cho bát gia trước hết bản thân nàng phải xứng đáng đã, hoặc ít nhất cũng không để người khác xem thường.
Buổi chiều Phó Tuyệt Ca bị gọi đến Ti Chế Phòng, trong lòng đoán biết Hoàng hậu nương nương băng thệ điển lễ mùa xuân cũng không thể tổ chức nữa. Vải vóc và mẫu thêu đều chuyển đến Nội Vụ Phủ cất giữ để năm sau sử dụng, còn bây giờ phải chuẩn bị một ít tang phục.
Lôi Chưởng chế đi trước, Trần Túc Vũ đi sau mang tang phục phân phát cho mỗi người một bộ.
“Trong suốt thời gian thụ tang Hoàng hậu nương nương các ngươi đều phải mặc, chúng ta tuy không cần chuẩn bị lễ phục nhưng tang phục không đủ cần gấp rút may thêm. Bây giờ bắt đầu, ngày mai phải có y phục dâng lên các vị chủ tử thay đổi.”
“Tuân mệnh.”
Bầu không khí trong xưởng thêu cũng không còn náo nhiệt như mọi ngày, ai nấy yên lặng làm cho xong công việc của mình. Người của Ti Y Phòng toàn bộ chuyển đến xưởng thêu làm việc, so với mấy ngày trước còn bận rộn hơn.
“Các ngươi đã biết chuyện gì chưa?” Hoa nữ sử thần thần bí bí mở miệng thu hút sự chú ý của mọi người: “Hoàng hậu nương nương không phải do Kim Sung nghi hãm hại mà là cung nữ bên cạnh Kim Sung nghi do oán hận Hoàng hậu nương nương nên mới bỏ đoạn trường thảo vào tảo thiện của ngài. Hoàng thượng cũng đã cho kết án rồi, vài ngày nữa sẽ hạ táng Hoàng hậu nương nương, còn bồi thường cho mẫu tộc nàng không ít ngân lượng.”
Phó Tuyệt Ca không rõ tư vị, có thể thấy Hoàng thượng cố tình giải vây cho Kim Sung nghi nên vội vã kết án hạ táng Hoàng hậu nương nương. Lúc này ở bên bờ hoàng tuyền Hoàng hậu hẳn rất thương tâm, phu thê nhiều năm cử án tề mi nay lại vì một nữ nhân khác mà để nàng chết trong oan khuất không báo được thù. Sau này không biết Thường Quý phi có đi theo vết xe đổ của Hoàng hậu nương nương hay không nhưng e với phần si tâm của nương nương sớm muộn cũng bị Hoàng thượng làm tổn thương.
Còn đương miên man suy nghĩ đột nhiên trước mặt xuất hiện một người, là Lôi Chưởng chế.
“Tứ gia tìm ngươi, mau ra diện kiến đi.”
Phó Tuyệt Ca mờ mịt, tứ nhân tra sao lại biết nàng ở đây?
Đem mẫu thêu đặt xuống bàn, nhanh chóng ra ngoài diện kiến, tâm tình tránh không khỏi hoảng loạn. Từ xa thoáng thấy bóng lưng cao gầy đơn độc của Đông Phương Tầm Liên, không khí xung quanh bỗng nhiên biến thành ảm đạm. Cố tình tăng nhanh bước chân nhưng đối phương vẫn không phát hiện, Phó Tuyệt Ca cũng không vội gọi nàng.
Mãi một lúc lâu Đông Phương Tầm Liên mới chậm chạp mở miệng: “Ngươi nói thật sự là Kim Sung nghi hại chết mẫu hậu của ta?”
“Nô tỳ không dám to gan nói bừa, nếu Hoàng thượng đã có kết luận hẳn là cung nữ kia mới là người gây ra cái chết cho Hoàng hậu nương nương.”
Ánh mắt mang đầy tia chán chường: “Có thể nói chuyện một lát hay không?”
Phó Tuyệt Ca trầm mặc đưa mắt nhìn, dáng vẻ thương tâm này của tứ nhân tra không giống như đang diễn, miễn cưỡng gật đầu cùng đối phương rời khỏi Ti Chế Phòng. Hai người một trước một sau đến hòn giả sơn, cung nữ nội giám đứng từ đằng xa quan sát. Xung quanh đặc biệt yên ắng, bầu không khí này khiến Phó Tuyệt Ca có chút khẩn trương.
“Tuyệt Ca, là Kim Sung nghi hại chết mẫu hậu của ta.”
“Tứ gia xin nén thương tâm.” Phó Tuyệt Ca thân tại cung trung có nhiều chuyện tránh không khỏi thân bất do kỉ: “Hoàng hậu nương nương không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ bi luỵ này của ngài.”
“Những gì ngươi nói, những gì ta tận mắt chứng kiến, tất cả đều là nhân chứng vật chứng cụ thể. Chỉ tiếc phụ hoàng lòng dạ mềm yếu không nỡ hạ thủ khiến mẫu hậu oan uổng tạ thế, ta hận bản thân không thể giúp ngài vạch trần tội ác của Kim thị trả cho ngài một cái công đạo!”
Lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Tầm Liên để lộ bộ mặt bi thương tuyệt vọng, trong lòng Phó Tuyệt Ca không rõ tư vị. Dù sao người gây ra tội lỗi không phải tứ gia trước mặt nàng mà là tứ gia của quá khứ, có vẻ như nàng đã quá hà khắc với đối phương.
“Chuyện cũng đã như thế, tứ gia cũng nên vì bản thân và vì Hoàng hậu nương nương phấn chấn tinh thần. Hoàng hậu nương nương chỉ có ngài là nhi nữ còn là đích tử tôn quý, đừng vì chút chuyện nhỏ mà làm hỏng tiền đồ của bản thân.”
Nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Phó Tuyệt Ca, nha đầu này cố ý khuyên nàng không nên trực diện đối đầu với Kim Sung nghi mà tự đánh mất tiền đồ. Điều này chính Đông Phương Tầm Liên cũng hiểu rõ, phụ hoàng có bao nhiêu sủng ái Kim thị, nàng cứng đối cứng chẳng những không đòi được công đạo còn bị ả dìm chết. Nhưng mối thù sát mẫu vẫn còn đau đáu, buộc nàng dửng dưng đối diện e là không làm được.
“Tứ gia.” Phó Tuyệt Ca vẫn giữ nguyên khoảng cách thích hợp, từ tốn mở miệng khuyên nhủ: “Nô tỳ vốn là ngoại nhân vô pháp thấu hiểu hết đau đớn ngài phải chịu, chỉ có vài lời này muốn nói với ngài. Làm người chỉ nên hướng về phía trước, thỉnh đừng ngoái đầu nhìn quá khứ.”
Đông Phương Tầm Liên chung quy vẫn là hài tử, hai mắt đỏ hoen ngăn không được nước mắt lã chã rơi. Mất đi mẫu hậu đồng nghĩa mất chỗ dựa lớn nhất, Đông Phương Tầm Liên có mạnh mẽ đến đâu cũng phải sụp đổ.
“Có thể ôm ngươi một chút được không?”
Không biết có phải do dáng vẻ hài tử lạc lõng của tứ nhân tra quá đáng thương hay không mà Phó Tuyệt Ca nhất thời mềm lòng gật đầu đáp ứng. Từ từ bước đến dang tay ôm lấy thân thể cao gầy của Đông Phương Tầm Liên, nháy mắt âm thanh nức nở nho nhỏ không thể kiềm được mà cất cao.
Không còn mẫu hậu bên cạnh, xung quanh cũng chẳng còn ai cho nàng dựa dẫm liền nảy sinh khủng hoảng.
Liệu còn ai để tâm đến nàng? Còn ai giúp những khi khó khăn?
Sau này đều phải tự mình gánh vác, tự mình đảm đương tất cả mọi chuyện.
Phó Tuyệt Ca cảm giác trên vai có điểm nặng nhưng không tiện đẩy Đông Phương Tầm Liên ra, uyển chuyển tìm lời khuyên nhủ: “Thời gian không còn sớm nữa lại cần kề ngày hạ táng chi bằng tứ gia hảo hảo bồi cạnh Hoàng hậu nương nương tận hiếu đạo.”
“Ân, hảo.”
Đông Phương Tầm Liên chậm chạp lau nước mắt trên mặt, khàn khàn giọng nói: “Sáng nay ta có gọi Mi Cát đến Hiệt Phương Điện mới biết ngươi làm việc ở Ti Chế Phòng, sau này ta sẽ thường xuyên đến xem ngươi.”
Hoá ra sáng sớm gấp gáp tìm Mi Cát là vì chuyện này.
Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến, đưa mắt nhìn Đông Phương Tầm Liên cùng đoàn cung nữ nội giám càng đi càng xa. Bỗng chốc cảm thông cho đối phương, kiếp trước nương thân sớm qua đời một mình nàng sống trong Phó phủ cũng chẳng dễ chịu gì. Bây giờ đến lượt Đông Phương Tầm Liên, cung trung âm mưu thủ đoạn đều vượt xa hậu viện Phó phủ, không biết đối phương làm sao sống tiếp.

“Tiểu ngốc, buổi trưa ngươi ở cạnh tứ hoàng tỷ sao?”
Phó Tuyệt Ca bận rộn thu dọn giấy bút, không có thời gian nhìn qua bát gia: “Phải, tứ gia trong lòng có tâm sự nên mới đến tìm ta nói chuyện.”
“Nàng trong lòng có tâm sự sao phải tìm ngươi?”
Nghe giọng điệu chán ghét xen lẫn tức giận của bát gia có vẻ chỗ bị đánh vẫn còn rất đau nha. Đem giấy đã viết cuộn ngay ngắn cất kĩ, xong xuôi mới nhấc váy đến chỗ bát gia.
“Ngài nói xem tại sao tâm sự không phải tìm nô tỳ?”
Đông Phương Tầm Tuyết nhướn cao chân mày: “Nàng không ít lần khi dễ ngươi.”
“Tâm tư tứ gia không xấu chỉ là muốn trêu chọc nô tỳ thôi.” Phó Tuyệt Ca bưng chén trà trên bàn đặt vào tay bát gia: “Ngài đừng nghĩ quá nhiều, chỗ vết thương kia cũng nên bôi cao rồi.”
“Tứ hoàng tỷ đã nói gì với ngươi? Có phải nàng vẫn cho rằng Quý phi hại chết Hoàng hậu nương nương?”
“Nô tỳ đã nói ngài đừng nghĩ quá nhiều rồi mà.”
“Ngươi không nói chính là ngầm xác định!” Đông Phương Tầm Tuyết cả trà cũng không uống đặt mạnh xuống nàm: “Tiểu ngốc ngươi nhìn ta mà trả lời, tứ hoàng tỷ vu khống nương nương ngươi đều tin sao? Có phải ngươi cũng cho rằng Hoàng hậu nương nương chết là do Quý phi hãm hại?”
“Bát gia.”
Phó Tuyệt Ca không hiểu tại sao hôm nay bát gia lại kiên trì như vậy, rõ ràng nàng đã nói chỉ tâm sự sao có thể suy diễn đến loạn thất bát táo?
“Tứ gia chỉ đơn thuần rất buồn bã muốn tìm nô tỳ nói vài lời, dù sao cả ngày quanh quẩn trong Dực Khôn Cung giấy bạc hương khói tất nhiên sẽ chạnh lòng.”
“Chỉ như vậy?” Đông Phương Tầm Tuyết tựa hồ không quá hài lòng với câu trả lời của nàng: “Tại sao ngươi lại ôm nàng?”
Phó Tuyệt Ca: “…”
Cái gì đây? Cả chuyện này bát gia cũng biết?
“Nô tỳ chỉ là, ách, an ủi một chút.”
“Ngươi ngập ngừng là vì trong lòng có quỷ.”
Oan này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tội a!
“Không phải như thế!” Phó Tuyệt Ca chủ động nắm lấy bàn tay của bát gia: “Nô tỳ chỉ đơn thuần an ủi tứ gia hoàn toàn không có tư tâm, nếu là ngài lúc đó thấy tứ gia khóc thê thê thiết thiết cũng sẽ hành động như nô tỳ.”
Đông Phương Tầm Tuyết nghĩ ngợi một chốc rồi tiếp tục hỏi: “Tứ hoàng tỷ chủ động muốn ngươi ôm?”
“Nô tỳ xuất thân lệnh ái khuê trung sao dám càn rỡ chủ động đề ôm tứ gia.”
Nói ra câu này Phó Tuyệt Ca có chút chột dạ, nàng thân lệnh ái khuê trung không ít lần ôm ấp bát gia còn chủ động hôn nha!
“Tứ hoàng tỷ càng lúc càng quá phận.” Từ trên giường đứng bật dậy, gương mặt non nớt giấu không được tức giận: “Sau này tứ hoàng tỷ có ra yêu cầu càn rỡ như vậy ngươi cũng không được chấp nhận, thân phận ngươi là lệnh ái khuê các không nên ôm ấp hoàng tước!”
“Vậy nô tỳ cũng không được ôm bát gia sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết ngẩn người vài phân thời gian rồi đột nhiên xấu hổ biện minh: “Không phải ý tứ đó, tứ hoàng tỷ tâm tư không trong sáng lương thiện, cái kia, đại khái là ngươi không nên tiếp xúc nhiều với nàng.”
“Vậy đại gia, nhị gia, tam gia đều có thể ôm?”
Càng nói càng cảm thấy không đúng, Đông Phương Tầm Tuyết quẫn bách trừng mắt: “Ngươi rõ ràng nghe hiểu ý tứ của ta, đừng giả ngốc!”
“Nô tỳ hiểu cái gì? Bát gia không nói rõ nô tỳ thật sự không biết nha.”
“Nói tóm lại là ngươi không nên tiếp xúc với hoàng tước khác ngoại trừ ta.”
“Tại sao a?”
Đông Phương Tầm Tuyết xoa mi tâm đau nhức: “Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo là được, đừng hỏi thêm dong dài.”
“Nô tỳ cảm thấy không phục, bát gia không thể cho được lý do thì nô tỳ mạn phép không tuân.”
Mặt tiểu bát gia hết đỏ rồi trắng, khẩn trương không biết phải tìm lời lẽ thế nào mới thuyết phục được tiểu ngốc. Bình thường tiểu ngốc nhu thuận hiểu chuyện hôm nay lại biến thành đại hồ ly tinh ranh tìm đủ mọi cách làm khó nàng. Càng nghĩ càng quẫn bách, vô thức chồm người lên ở trên gò má trắng mịn kia hôn một cái, cầu tiểu ngốc ngoan ngoãn mau chóng quay trở về.
“Ách!”
Lần này đến lượt Phó Tuyệt Ca bị tấn công bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị bát gia hôn mất rồi, tránh không khỏi thẹn thùng nhìn xuống dưới chân. Nghĩ lên trời xuống đất cũng nghĩ không được bát gia khẩn trương sẽ chọn cách hôn nàng, đây là đạo lý gì a?
“N-Ngươi phải ghi nhớ lời ta vừa nói!”
Giọng nói run rẩy hoàn toàn vạch trần hoảng loạn của Đông Phương Tầm Tuyết, ngoài mặt tỏ ra không sao nhưng thâm tâm sớm đã loạn cào cào. Phó Tuyệt Ca bị ách không nói được nửa chữ, rõ ràng người bày trò trêu chọc là nàng sao bây giờ người xấu hổ cũng là nàng a?
Ngượng ngùng liếc mắt nhìn nhau không biết phải nói gì làm gì mới thích hợp, cảm giác so với kiếp trước còn mãnh liệt hơn. Trộm đặt tay lên ngực cảm nhận tiếng tim đập thình thịch, Phó Tuyệt Ca cố gắng há miệng hít từng ngụm không khí hoà hoãn tâm tình. Hẳn bát gia kiếp trước nhẫn nhịn quá nhiều nên kiếp này mới nói một hai câu đã bị kích động thành dáng vẻ gấp gáp thiếu kiên định.
Truyền ra ngoài người khác không chê trách bát gia thô lỗ chỉ chê trách nàng thiếu hàm dưỡng, bất quá nàng không có tâm tư quản người khác nghĩ gì. Có thể tái kiến âu cũng là số mệnh, lão thiên gia đã cho nàng cơ hội nàng tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.
“Bát gia nước nóng đã chuẩn bị xong rồi.”
Ậm ờ đáp lại Mi Cát, Đông Phương Tầm Tuyết thuận thế chống tay xuống giường đứng dậy, trước khi đi khoé mắt vô thức liếc nhìn tiểu ngốc. Nghĩ đến chuyện ban nãy trong lòng càng khẩn trương, nàng đúng là có chút thất lễ nhưng đợi mãi cũng không nghe tiểu ngốc nói cái gì.
Là thuận theo hay là vẫn chưa hồi phục tinh thần?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.