Tiếng đẩy cửa thu hút chú ý của Phó Tuyệt Ca, vội đem hoa nhung cất kĩ vào tay nải, cẩn thận nhìn Trịnh Thuyên đang đi vào.
“Ngươi đột nhiên bỏ về Hứa tỷ tỷ có vẻ rất tức giận.”
Phó Tuyệt Ca không trả lời, nhanh chóng bước xuống giường châm một chén trà: “Trịnh tỷ tỷ ngươi có biết khi nào kết thúc học luyện không?”
“Học luyện thường kéo dài ba đến bốn tháng, năm nay có vẻ cũng như vậy.”
“Vậy là đến khi nhập hạ.” Bưng chén trà uống liền mấy hớp làm dịu cổ họng, thức ăn trong cung thật không dễ nuốt chút nào: “Ta đi ngủ trước đây, đến giờ gọi ta dậy học tú hoa.”
“Được thôi.”
Phó Tuyệt Ca đặt chén trà xuống bàn, mệt mỏi quay về giường ngủ, tối hôm qua không ngủ được bây giờ đầu có hơi choáng váng. Kéo chăn che chắn thân thể lẫn tay nải, tưởng tượng đang ôm bát gia mà chìm vào mộng đẹp.
Không biết ngủ đến bao lâu tỉnh lại xung quanh đặc biệt yên ắng, trái phải không một bóng người. Trong lòng Phó Tuyệt Ca thầm than không ổn, luống cuống nhét chân vào hài rời khỏi phòng ngủ hướng về phía Đông Viên. Quả nhiên mọi người đều đang ở trong viện học tú hoa được nửa canh giờ, nữ quan thấy nàng lập tức chau mày khó chịu.
“Phó thị tại sao giờ này mới đến?”
Phó Tuyệt Ca vẫn còn mơ màng di chuyển đến trước mặt nữ quan cung kính hành lễ: “Nô tỳ bái kiến đại nhân, do đêm qua ngủ không quen chỗ lạ nên trưa nay có hơi mệt mỏi mà ngủ quên, thỉnh xin đại nhân trách phạt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047139/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.