Nhập đông trời trở lạnh, Phó Tuyệt Ca chui rúc ở trong chăn không ra ngoài đường, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn ra cửa mong ngóng bát gia đến thăm. Cảm giác này có chút giống với kiếp trước nàng ngày ngày mòn mỏi chờ đợi bóng dáng Đông Phương Tầm Liên.
“Lệnh ái không đi đào khoai nữa sao?”
Phó Tuyệt Ca yếu ớt lắc đầu cự tuyệt, đem đầu vùi ngược vào trong chăn: “Bát gia sao vẫn chưa đến thăm ta nữa chứ.”
Lưu thị vỗ vào mông nàng mấy cái khiển trách: “Ngươi là lệnh ái, có dáng vẻ một lệnh ái xem nào.”
Yếu ớt bĩu môi, lại xoay sang một bên, mắt hấp háy nhìn lớp chăn bông. Nếu tính cả hôm nay thì đã hơn sáu ngày vậy mà nửa điểm tung tích của bát gia cũng không thấy đâu, Phó Tuyệt Ca lăn trái lăn phải, không yên tâm ló đầu nhìn tiếp ra ngoài sân.
Chẳng có gì ngoài một màn tuyết bay trắng xóa.
Vừa vặn ngoài cửa xuất hiện thân ảnh nha hoàn hầu hạ bên cạnh Đại nương tử: “Tam lệnh ái thỉnh ra đại sảnh gặp mặt các vị hoàng tước.”
Phó Tuyệt Ca vén chăn xuống quá cổ, ngơ ngác nhìn sang mẫu thân, thấp giọng hỏi lại lần nữa: “Các vị?”
Lưu thị không khỏi lo lắng nhắc nhở nàng: “Ngoài kia có hoàng tước thì nên chừng mực, tuyệt đối không được càn rỡ giống lần trước.”
“Ta biết rồi.”
Chậm chạp leo xuống giường, Phó Tuyệt Ca cùng A Xán rời khỏi tiểu viện tử, trong lòng thấp thỏm lo âu. Rốt cuộc các vị hoàng tước gồm những ai? Liệu có sự xuất hiện của Đông Phương Tầm Liên hay không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047130/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.