Lôi từ trong tủ một quả túc cầu da cá, Phó Tuyệt Ca cúi đầu hướng bát gia vẫy vẫy tay, đối phương liền từ từ hạ thấp người xuống đến khi chân nàng chạm đến mặt đất. Ngăn tủ quá cao chỉ có thể nhờ bát gia ôm nàng lên để lấy, quả túc cầu này Phó Tuyệt Ca vô tình phát hiện lúc cùng nương thân sắp xếp phòng ngủ.
Hai người tiếp tục nắm tay chạy ra ngoài sân, Đông Phương Tầm Tuyết phong độ nhường túc cầu cho Phó Tuyệt Ca đá trước.
“Chỗ sau lưng bát gia là đường biên.” Phó Tuyệt Ca không biết xấu hổ chỉ vào hai bạch mai cách chừng hai trượng vuông: “Đường biên đó là của Tuyệt Ca.”
Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười: “Ngươi đúng là gian xảo, được thôi, đường biên của ngươi ở đó.”
Phó Tuyệt Ca hăng hái đặt túc cầu xuống đất, vung chân ngắn đá một cước. Lực đá của trẻ con không được bao nhiêu chỉ lăn được vài ba vòng thì dừng lại. Đông Phương Tầm Tuyết còn đang tính chạy về thủ đường biên, nhìn thấy cảnh này liền cười suýt ngất, xem chừng có kéo đường biên thêm nửa trượng Phó Tuyệt Ca cũng không đá được.
Hai má bánh bao nháy mắt đỏ bừng bừng lên, xấu hổ chạy lên vung chân đá thêm lần nữa. Lần này cũng không tốt hơn bao nhiêu, vừa vặn dừng trước mũi giày Đông Phương Tầm Tuyết.
“Đến lượt ta!”
Đông Phương Tầm Tuyết duỗi chân đá một phát túc cầu lăn vài chục vòng gần đến trước đường biên. Phó Tuyệt Ca hoảng thần nhấc chân ngắn đuổi theo, lạch ba lạch bạch đến chỗ túc cầu đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047123/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.