“Đại nương tử, tứ gia không đến.”
Chén trà rơi vỡ thành nhiều mảnh, nước trà bắn ướt váy thêu hoa chỉ bạc. Nha hoàn bối rối ngồi xuống nhặt lại mảnh vỡ trên sàn nhà, rồi lại cuống quýt lật giở bàn tay của đại nương tử xem thử.
“Quan gia không đến thật sao?”
Nha hoàn mím mím môi, yếu ớt gật đầu.
“Sáng nay bát gia có đến phủ lưu lại hai nữ tử hầu phòng cho tứ gia, sau đó tứ gia triệu gọi bọn họ hầu hạ nên…”
Mắt thấy thân thể đại nương tử sắp ngã, nha hoàn vội vã chạy đến đỡ lấy hai vai nàng. Bao nhiêu năm qua đại nương tử chăn đơn gối chiếc trong vương phủ lạnh lẽo, mang danh là đích thê nhưng chưa ngày nào được phu quân tôn trọng. Tứ gia phong lưu thành tính ngày qua ngày cùng thiếp thất bên người hằng đêm sênh ca bỏ mặc đại nương tử cô linh linh không ai đoái hoài.
“Đại nương tử ngài đừng hoảng, nô tỳ sẽ đi nghe ngóng thêm một lần nữa để…”
“Không cần.”
Phó Tuyệt Ca khoác tay ngăn cản nha hoàn đi nghe tin, run giọng thì thào: “Tại sao bát gia lại đưa cô nương đến phủ chúng ta? Bao nhiêu lần rồi, bát gia rốt cuộc âm mưu cái gì?”
“Chuyện này…”
“A Xán.”
Trên mặt A Xán lộ vẻ quẩn bách, bàn tay hết siết rồi thả, đưa mắt nhìn chằm chằm đại nương tử. Rõ ràng có chuyện muốn nói lại nói không thành lời, đành chọn cách yên lặng, sớm muộn cũng có ngày đại nương tử minh bạch mọi chuyện.
“Hẳn là muốn lôi kéo tứ gia của chúng ta?”
Phó Tuyệt Ca duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047118/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.