Bóng đêm thăm thẳm, sương mờ giăng kín phủ lên vạn vật một bầu không khí thanh lãnh. Lục Kiêu mang theo một thân đầy hơi lạnh trở về, trong nhà chỉ còn hai người giúp việc còn thức canh cửa giúp anh mở cửa chính. "Tiên sinh đâu?" Lục Kiêu rũ áo khoác ngoài hỏi. "Thưa, tiên sinh đã về phòng nghỉ ngơi, tiên sinh có dặn chúng tôi chuẩn bị bữa khuya, ngài có muốn dùng không?" Người giúp việc nhận áo khoác hỏi. "Không cần, cậu cũng đi nghỉ đi." Lúc ở quân bộ anh đã ăn tối. Lục Kiêu nhìn đầu cuối, đã nửa đêm. Lăng Sầm chắc cũng đang ngủ, trễ vậy cậu không thể nào còn thức chờ anh về. Lục Kiêu từ chối yêu cầu trợ giúp của người giúp việc, tự bật chế độ hạn chế âm thanh, điều khiển xe lăn chạy về phòng hai người. Anh chậm rãi nhẹ nhàng mở cửa, cũng không bật đèn, anh là lang, có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối. Lục Kiêu khẽ nghiêng cổ qua lại giảm mệt mỏi, nhấn tắt tự động, tự mình đẩy xe lăn vào phòng ngủ, khi xe ngang qua phòng khách lại thấy Lăng Sầm. Cậu đang nằm ngủ trên sô pha, chân dài co lại vì sô pha hơi ngắn, bụng nhỏ nhô lên hơi lộ ra theo áo ngủ. Thụy nhan bình thản, rèm mi dày như hai cây quạt lông quạ rũ xuống. Lục Kiêu đẩy xe lăn qua, tiếng bánh xe nghiến lên sàn rất nhỏ nhưng vẫn khiến Lăng Sầm bừng tỉnh. "Anh về rồi." Lăng Sầm còn hơi mơ hồ, giọng khàn khàn dịu dàng, có chút mông lung hiền lành đáng yêu. Cậu cũng không ngồi dậy, chỉ ngước mắt nhìn về bóng dáng đen xì ngồi trên xe lăn. "Ừ, ta về rồi. Sao em không về phòng nghỉ ngơi?" Lục Kiêu đau lòng, vừa cởi áo quân phục ném sang một bên, hỏi. Ghế sô pha này nhỏ quá, hai chân Lăng Sầm muốn thẳng cũng không thẳng được. "Em không nghĩ anh về trễ vậy." Lăng Sầm đã hơi tỉnh hơn, lẩm bẩm đáp, mắt cậu phần nào thích nghi bóng tối, nhìn về phía Lục Kiêu, tuy không quá rõ hình dáng anh nhưng hai mắt dã thú hơi sáng lên thì cậu thấy rõ ràng, lạc đề cảm thán: "Mắt anh trong bóng tối thật đẹp." "...Ừ." Lục Kiêu bị cậu khen cũng bật cười, mắt của động vật săn mồi trong đêm hơi sáng lên là bình thường, rất nhiều Alpha có hình thú đều có, lại nói nhìn sẽ thấy hơi ghê chứ sao mà đẹp cho được. Chỉ có Lăng Sầm, cái gì thuộc về anh đều có thể khen. Lăng Sầm nhìn giờ trên đầu cuối, khẽ nhíu mày hỏi: "Sao anh lại về trễ vậy? Anh ăn cơm chưa?" "Ta ăn rồi." Lục Kiêu đáp, dùng đầu cuối bật đèn trong phòng lên. Đèn sáng lên, bụng nhỏ trắng mịn của Lăng Sầm lộ rõ ra, oánh nhuận như sứ. Thời tiết mùa này đã khá ấm, nhiệt độ trong nhà cũng thích hợp nên Lăng Sầm chỉ mặc áo ngủ mỏng nhẹ, một vạt áo rũ xuống lộ bụng nhỏ và một bên cẳng chân thon dài, gợi cảm dụ hoặc. Lăng Sầm hồn nhiên không phát hiện, Lục Kiêu vừa nhìn thì hô hấp hơi muốn nghẹn lại. Omega bình thường thời gian mang thai nội tiết tố thay đổi khiến cho da xấu đi, nám, xạm, mụn, dị ứng... Lục Kiêu đã chuẩn bị tâm lý Lăng Sầm cũng sẽ có thay đổi nhưng dường như Lăng Sầm là một ngoại lệ, anh cảm thấy da cậu còn mềm mại hơn, sức khỏe tốt, sắc mặt hồng hào. Thậm chí phản ứng nôn nghén cũng không có. Lục Kiêu không kìm được đưa tay luồn vào áo ngủ, đầu ngón tay du tẩu từ eo, xuôi theo đùi, dọc theo cẳng chân đến tận mắt cá. Đầu ngón tay như lướt qua tơ lụa mịn màng nhất thế gian. Lăng Sầm rũ mi tùy ý Lục Kiêu. Ngón tay anh hơi dùng sức, Lăng Sầm thuận theo nằm ngửa lại, tách hai chân ra, áo ngủ trượt xuống hoàn toàn lộ ra hai chân dài thẳng tắp. Hô hấp Lục Kiêu lại càng thêm nghẹn cứng trong lồng ngực. Anh tháo mặt nạ vứt sang một bên, đẩy xe lăn sát ghế, cúi người hôn lên môi Lăng Sầm, cậu ngửa đầu nhiệt tình đáp lại, hai tay vòng qua cổ anh, kéo anh sát lại, làm sâu thêm nụ hôn, nồng nàn. "Lên giường... nhé anh?" Một nụ hôn kết thúc, Lăng Sầm vừa thở dốc vừa hỏi. Lục Kiêu hơi do dự nhưng lại cự tuyệt: "Không cần... em đi nghỉ đi." Mỗi lần làm đều là Lăng Sầm xuất lực nên từ lúc mang thai số lần hai người làm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Giờ đã nửa đêm nửa hôm, anh cũng không nỡ bắt cậu lao lực, nhịn một chút cũng qua thôi. Lục Kiêu hít sâu, bình ổn sôi động trong cơ thể. "Dạ." Lăng Sầm buồn cười phản ứng của anh, rướn người hôn nhẹ lên má anh rồi đứng lên đẩy anh về phòng. "Anh không nên tăng ca trễ như vậy." Không tốt cho sức khỏe, Lục Kiêu dù còn trẻ nhưng đã vì Liên Bang trả giá đủ nhiều rồi. Công việc hiện tại của anh là văn chức, xem như về hưu một nửa, thế thì làm đúng chức phận là đủ, sao vẫn cứ liều mạng thế này. Đó là suy nghĩ của Lăng Sầm nhưng cậu cũng biết tính anh, sẽ không làm việc gì một cách qua loa, cuối cùng vẫn không nói ra miệng. Lăng Sầm không nói thì Lục Kiêu cũng hiểu, nhưng không thể làm khác, có một số vấn đề thuộc phạm trù nguyên tắc cá nhân, nếu anh thay đổi thì anh sẽ không còn là anh nữa. Đành cười trừ nói sang chuyện khác: "Chân em có bị phù lên không?" Lục Kiêu đã nghiên cứu cách xoa bóp giảm đau khi bị phù chân. "Hiện tại em chưa bị, có khi mấy tháng nữa mới bị." Cậu cũng hơi sợ tình trạng này, nghe các dựng phu khác nói rất khó chịu nhưng cậu có Lục Kiêu ở bên chắc cũng không sao. Thôi khi nào bị tính sau. Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu vào phòng thì vội lấy quần áo ngủ cho anh thay. "Giờ trễ quá rồi anh đi nghỉ với em luôn nha, sáng mai thức dậy rồi tắm, được không?" Mai Lục Kiêu vẫn phải đi làm, giờ ngủ chả còn được mấy tiếng, Lăng Sầm đau lòng, muốn anh tranh thủ nghỉ ngơi thêm chút, đây cũng là lý do cậu không kiên trì cùng anh là chuyện đó đó. Lục Kiêu nhìn ánh mắt trông mong của Lăng Sầm cũng không từ chối, thay áo ngủ, dịch người lên giường ôm Lăng Sầm vào lòng. Ôm rồi mới phát hiện tin tức tố của Lăng Sầm quẩn quanh lại làm anh không ngủ nổi, vội tìm chuyện nói: "Hôm nay có một vị tướng quân đến văn phòng tìm ta. Việc này tính ra là có quan hệ tới em đó." "Có liên quan tới em?" Lăng Sầm đang khép mắt, nghe vậy tò mò nhìn Lục Kiêu. "Đúng, là tướng quân quân đoàn Đệ tứ, ta từng kể về ông ấy cho em nghe." Lăng Sầm gật đầu, là người lần trước gặp ở thang máy, Lục Kiêu có nói khi anh mới vào quân bộ vị này có chỉ dạy anh rất nhiều, Lục lão phu nhân cũng có nói hai nhà cũng có quan hệ rất thân thiết. "Ông ấy đến nhờ ta chỉ xem làm sao để dạy dỗ Omega nhà mình, muốn biết ta làm thế nào mà em lại ngoan ngoãn như vậy." Lục Kiêu nhớ đến vẫn thấy buồn cười. "...Là bởi vì em đến thăm anh?" Lục Kiêu gật gật đầu. "Vậy anh trả lời thế nào?" Lục Kiêu từ tốn kể lại những chuyện anh đã nói với lão tướng quân. Lăng Sầm nằm một bên nghe cứ tủm tỉm cười, nhưng Lục Kiêu nói những cái này lão tướng quân thật sự có thể đúc kết ra được kinh nghiệm gì sao? So với những gì anh làm cho cậu thì anh nói ra thật sự ít, hơn nữa, cậu là vì yêu anh, cũng không phải vì những hành động Lục Kiêu làm này làm kia cho cậu. Tới khi nghe Lục Kiêu khuyên lão tướng quân mua trà sữa, Lăng Sầm thật sự cười không nổi nữa. "Anh nói ngài ấy mua nhiều ít đường?" Lăng Sầm thảng thốt hỏi. "Mua gấp đôi đường, giống loại mà em vẫn luôn muốn uống đó." Lục Kiêu hồn nhiên trả lời. "...Ngày mai anh có thể xin nghỉ phép không?" Lăng Sầm rối rắm hỏi. Có Omega bình thường nào mà chiều tối lại đi uống một ly trà sữa, lại còn gấp đôi đường, cứ coi như vì được tặng mà vui đi, nếu lỡ đang vui mà lão tướng quân lại lợi dụng đề xuất một quyền lợi nào đó thì ly trà sữa này không phải sẽ biến thành một ly dầu hỏa sao? Đốt nhà chính là đốt như vậy đó. Lăng Sầm thấy hơi đau đầu, Lục Kiêu đưa ra cái ý kiến vớ vẩn gì thế này. "Sao vậy? Ngày mai vẫn sẽ có một nhóm công văn khẩn, thời gian này ta hơi khó xin nghỉ..." Lục Kiêu giải thích. Lăng Sầm lắc đầu, hy vọng những gì cậu nghĩ không thành sự thật, hy vọng lão tướng quân không bị đánh rồi giận quá lại đánh chồng cậu. Lục Kiêu không hiểu gì ôm lấy Lăng Sầm, quẩn quanh hương hoa hồng nhàn nhạt, cả ngày làm việc mệt mỏi giờ thần kinh thư giãn, anh nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Sáng sớm hôm sau, Lục Kiêu thần thanh khí sảng thức dậy chuẩn bị đi làm, Lăng Sầm cũng thức dậy, mang dép lê lò dò theo anh vào nhà tắm, hơi lo lắng hỏi: "Anh hôm nay tan tầm về nhà sớm chút nhé." Đừng để bị lão tướng quân bắt gặp. Đêm qua cậu còn mơ thấy anh tan làm về nhà với khuôn mặt bị đánh sưng húp. Lục Kiêu không rõ nguyên nhân vẫn gật đầu đồng ý. Đến tận khi vào văn phòng anh mới hiểu từ tối qua đến giờ Lăng Sầm lo lắng điều gì, đó là khi anh nhìn thấy khuôn mặt bầm nhiều hơn của lão tướng quân, ông ngồi đợi sẵn trong phòng, sắc mặt âm trầm. "Cách này... không dùng được...?" Lục Kiêu thử hỏi. Cảm xúc của lão tướng quân gần như tan vỡ, phẫn hận nói: "Mi gạt ta! Trà sữa căn bản là vô dụng!" Nếu không phải ông chưa già, thân pháp còn linh hoạt thì hôm nay chắc không thể ngồi ở đây. Vốn dĩ mọi chuyện đều tốt, bạn đời của ông khi nhận được trà sữa cũng rất ngạc nhiên, vui vẻ khui ra uống, sau đó ông cảm thấy vui vẻ như vậy chắc dễ nói chuyện liền đề xuất tăng thêm tiền tiêu vặt đã hai năm chưa thay đổi. Bạn đời ông cũng vẫn tươi cười hỏi han tình hình xài tiền, ông được dịp kể lể khó khăn thiếu thốn, hy vọng sẽ được tăng nhiều chút, nói tới nói lui một hồi không biết tại sao lại lộ ra quỹ đen 5 vạn. Cũng may hôm qua ông còn có công việc, khi về nhà trà sữa đã nguội chứ không chắc giờ ông đã nằm trong bệnh viện trị bỏng rồi. Lục Kiêu cũng rất bất đắc dĩ: "Tôi thật sự không có cách khác." Lão tướng quân đứng dậy buồn bực nói: "Ta biết, chỉ là muốn đến nói với cậu kết quả..." Ông nghĩ lại cũng thấy Lục Kiêu đúng là không phải cao thủ trong chuyện này, chẳng qua là tình chiến hữu lâm thời, đến nói cho anh tình huống của mình. "Tướng quân." Khi lão tướng quân đi đến cửa, Lục Kiêu đột nhiên gọi ông một tiếng. "Tôi cảm thấy những việc này, vẫn là suy bụng ta ra bụng người, ngài đối với tiên sinh tốt, ngài ấy cũng sẽ hiểu được..." chỉ là phương thức yêu của hai người không giống nhau. Bạn đời của lão tướng quân là một Omega mạnh mẽ, tình tình có chút táo bạo, không giỏi thể hiện tình cảm nhưng anh nhớ có một lần khi lão tướng quân bị thương trở về, còn hôn mê trong bệnh viện, anh đại diện quân đoàn Đệ Tam đến thăm hỏi, đã thấy vị này ngồi bên giường không rời, trong mắt toàn là nhu tình, giống như ánh mắt khi Lăng Sầm nhìn anh. Anh nghĩ nếu lão tướng quân không có sở thích giấu tiền riêng thì chắc cũng không đến nỗi bị đánh, hoặc cũng có thể, do hai người là thanh mai trúc mã, đều xuất thân từ gia đình quân nhân, đánh nhau mà lớn lên, đánh riết mà yêu nhau rồi đến với nhau nên đó có khi cũng là một loại tình thú của hai người. Hơn nữa, tiên sinh của lão tướng quân, tuy là Omega nhưng có ba, anh và chị đều là cao thủ cận chiến, rèn luyện từ nhỏ đến lớn nên cũng không tầm thường, khi đánh lão tướng quân toàn lựa chỗ nào đau mà đánh nhưng không thực sự gây tổn thương. Lục Kiêu nghĩ đến đây lại có chút đắc ý, Lăng Sầm nhà anh mà có là cao thủ chắc cũng không nỡ đánh anh. Lão tướng quân nghe lời khuyên, như có điều suy nghĩ, gật đầu với Lục Kiêu rồi mang theo cảnh vệ đứng chờ ở cửa rời đi. Lục Kiêu cũng vội đi xử lý công văn, hôm nay anh không muốn tăng ca nữa, anh cũng không nỡ để Lăng Sầm phải chống lại cơn buồn ngủ ở sô pha chờ anh. Tiểu kịch trường: Lão tướng quân: Nếu không phải vấn đề ở trà sữa chả lẽ vấn đề ở việc ông lại có quỹ đen? Lục lão đại: Mỗi ngày đi làm về, ở nhà đều có Omega vừa mềm vừa manh chờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]