Phim chiếu hết, mọi người trong rạp lần lượt đứng dậy ra về, Lăng Sầm yên lặng đợi đến khi trong rạp không còn ai mới đứng dậy mở xe lăn cho Lục Kiêu dịch người sang. Lăng Sầm buông bản chắn, xe lăn theo quán tính trượt xuống một đoạn, Lăng Sầm vội nhấn nút kìm lại tốc độ, còn cười: "Xe bay nhỏ."
Lục Kiêu cũng nhịn không được bật cười, đúng là có hơi giống xe bay.
[Thiên lý chi ngoại] là một bộ phim khiến người xem dư vị thật lâu, mỗi người xem xong đều cảm thấy chính mình học được nên trân trọng điều đang có, đừng để mất đi rồi lại tiếc nuối. Nghiêm khắc đánh giá thì đây cũng có thể xem là một bộ điện ảnh bị kịch, tuy rằng nhân vật chính có kết cục rất uy phong nhưng trong [Thiên lý chi ngoại] mỗi người đều có điều cầu mà không được.
Như viên thị vệ bị lễ giáo thế tục hạn chế, tự bản thân không vượt qua được, tuy lưỡng tình tương duyệt cùng quân vương nhưng chỉ có thể ở bên, phí hoài tháng năm.
Nhân vật của Corleone thủ vai thì đã từng có được nhưng vì khiếp nhược hèn nhát mà mất đi, nhưng đối với hắn mà nói, thay vì nói luyến tiếc đoạn nhân duyên sâu đậm không bằng nói luyến tiếc chính là giang sơn, vương vị, tuy rất nhiều lần cầu hòa, xin được nối lại duyên xưa thì mục đích chính vẫn là thu lại non sông.
Vương tử Omega biết rõ điều này, hắn đã vì đoạn tình cảm này, vì con người này mà trao cả trái tim, toàn thân toàn tâm ỷ lại, như một còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-gia-mat-lo-thuong-tuong/1316240/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.