Chương trước
Chương sau
Edit: Lạc Yên
Bình luận của [Lăng Sầm yêu ta 131] bị lên top là do được trả lời quá nhiều, mà toàn là lời lẽ trào phúng. Mọi người sôi nổi cười nhạo, Hot Search lúc sáng nói Lăng Sầm và tổng tài nào đó còn đáng tin hơn cái này…
131 siêu tức giận lập tức cắt hình Lăng Sầm tham gia một buổi tiệc nào đó, không biết đang làm gì mà hơi nghiêng người, đối chiếu với hình Omega nghiêng người hôn Lục Kiêu. Lấy kỹ thuật chồng lên nhau, tỷ lệ dáng người hoàn toàn trùng khớp.
Lăng Sầm hưng phấn đến hơi nhổm người dậy. Vua kỹ thuật trên Tinh Võng không thiếu, không biết có ai thực sự chứng minh đó là cậu không? Bằng chứng này so với bằng chứng lúc sáng của cậu với Chris còn thuyết phục hơn nhiều. Nếu thật sự bị vạch trần, Lục Kiêu sẽ không thể nói là cậu không biết quý trọng sự nghiệp nữa, lúc đó để tránh dư luận, cậu có thể về nhà với anh… Lục Kiêu sẽ không thể nói gì thêm nữa.
[Ngoan, đừng nháo, vừa nhìn là biết không có khả năng.]
[Ồ, đã xem, nhưng không có hứng thú tin]
[Nếu đây mà là Lăng Sầm, ngộ sẽ livestream ăn tường cho mọi người xem]
[Haha lầu trên thật quyết đoán]
“……” Lăng Sầm cạn lời, nhân loại luôn không chịu tin vào sự thật, nhấn lưu trữ bình luận livestream ăn tường, cậu thật sự kết hôn cùng Lục Kiêu đó, cậu chờ một ngày, hề hề, xem nhân sĩ ăn to nói lớn này… à [Chưa bao giờ thi rớt cơ giáp], hóa ra là sinh viên của Lục Kiêu. Thật sự nghĩ là không cần thực hiện sao? Một ngày nào mà cậu cùng Lục Kiêu công bố tin kết hôn, cậu sẽ đào cái này ra lại.
Lục Kiêu tắm rửa xong đẩy xe lăn ra thấy Lăng Sầm đang dựa người vào đầu giường, mặt đầy chiến ý coi đầu cuối cá nhân.
“Em vẫn còn coi tin tức lúc sáng à?”
“Không phải.” Lăng Sầm vẫy tay rủ Lục Kiêu lên giường, đợi anh dịch người lên thì quen đường quen nẻo đạp gối qua một bên chui vào lòng anh, hưng phấn nói:
“Anh cũng lên Hot Search nè, em đang đọc tin của anh.” Vừa nói vừa tắt giao diện bình luận, ra lại danh sách Hot search.
Lục Kiêu nhìn [ Lăng Sầm nửa đêm lén gặp…] và [Lục thượng tướng bí mật kết hôn] một trên một dưới nằm kề nhau trên danh sách mà ngậm ngùi không biết nói gì.
Lục Kiêu vừa đưa tay định nhấn vào Hot Search của anh thì Lăng Sầm cản lại. Nhấn chụp màn hình một cái, giờ nhìn thấy tên hai người vô tình là xếp cạnh nhau trên tin tức Liên Bang cũng là một loại duyên phận nha. Cứ như hai người hẹn hò trước toàn Liên Bang mà mọi người đều mù mắt không thấy vậy, một loại vui vẻ lạ lùng.
Lăng Sầm quyết định phải chụp lại, lâu lâu đem ra ngắm nghía hồi vị.
Lục Kiêu nhìn Lăng Sầm vui vẻ chụp màn hình, cũng hiểu suy nghĩ của cậu, thật là nghịch ngợm, liền vươn tay kéo eo ôm cậu.
Lục Kiêu cuối cùng cũng coi được video, nhìn góc quay chắc là sinh viên của anh tuồn ra thật, đánh giá khoảng cách quay video anh tra danh sách là sẽ biết ai là người tuồn ra, anh tính toán trong lòng ngày mai phải kêu người này ra tâm sự một chút vấn đề riêng tư của giảng viên.
Lăng Sầm tất nhiên là hiểu tính cách Lục Kiêu. Quay sang ra sắc lệnh:
“Em nói trước với anh nha, anh không được tìm người đăng video này… À, tốt nhất là anh nên cho bạn này điểm cao trong học phần của anh nữa.” Để cảm ơn bạn học này đã đăng video, Lăng Sầm thật sự rất thích, cũng bấm tải về rồi đó.
Lục Kiêu hơi khó hiểu nhìn vào ánh mắt lấp lánh vui vẻ của bạn đời.
Lăng Sầm cười toét giải thích với anh: “Anh xem, video này quay tốt biết chừng nào, góc độ tốt, ánh sáng tốt, bắt khoảnh khắc cũng tốt.” Đặc biệt lại còn quay được ánh mắt dịu dàng của Lục Kiêu khi cậu cúi người hôn anh, ánh sáng từ cửa sổ lại phủ lên hai người một lớp màn rực rỡ ấm áp dịu dàng. Ôi siêu tuyệt vời, càng coi càng thích. Càng thích lại càng muốn coi. Lăng Sầm kéo lại hình ảnh khi mình hôn anh cho Lục Kiêu xem, Lục Kiêu cũng phải thừa nhận thật sự đẹp. Quyết định chiều Lăng Sầm, không truy cứu chuyện này nữa.
Video kết thúc, Lục Kiêu đưa tay nhấn vào mục bình luận. Lăng Sầm sợ Lục Kiêu thấy những bình luận nói xấu anh thì lại buồn, vội giành lấy đem kéo đến bình luận đoán cậu là Omega kia.
“Anh coi nè, có người đoán được là em đó.”
Thật ra thì Lục Kiêu sẽ không còn bị người ngoài ảnh hưởng nữa. Anh hiểu rõ, nếu để bản thân sa sút thì người buồn lòng chính là người thân của anh. Nếu anh rời đi, người đau khổ chỉ có người thân của anh. Còn có Lăng Sầm, nói một cách tự đại là ngoài anh là cậu không còn ai là người thân. Tất nhiên là do Lăng Sầm không coi những kẻ kia là người thân rồi. Vì vậy, anh có thể mạnh mẽ bao nhiêu, năng lực bao nhiêu thì Lăng Sầm sẽ có khoảng rộng lớn bấy nhiêu để tự do làm điều cậu muốn.
“Ừ.” Lục Kiêu bật cười với Lăng Sầm. Đoán được cái gì mà đoán được, rõ ràng toàn là phản bác, hoặc khẳng định chắc chắn đó không bao giờ là Lăng Sầm kia kìa.
Lục Kiêu cúi đầu nhìn Lăng Sầm, người mà tất cả mọi người khẳng định không thể ở bên anh, giờ này đang hoạt bát mà nằm trong lòng anh, vừa bị anh yêu thương, chỉ mặc một chiếc áo ngủ đầy hờ hững, trên người còn ẩn hiện đầy dấu vết của anh, bao trùm cả người là tin tức tố mạnh mẽ của anh. Omega này, Lăng Sầm, hoàn toàn thuộc về riêng mình anh.
Lục Kiêu quay lại nhìn theo ngón tay vẫn đang điên cuồng lướt bình luận của Lăng Sầm, tầm mắt bỗng nhiên hơi ngừng lại, mày khẽ nhíu, Lăng Sầm cũng tò mò kéo ngược lại nhìn.
[Theo tin tức đáng tin cậy, muốn ngủ cùng Lăng Sầm một lần … chốt giá là 200 vạn tinh tệ, người trong giới đều biết.]
Lăng Sầm ngạc nhiên, người trong giới đều biết vì sao đương sự như cậu không biết?
“Chỉ là mấy người rảnh rỗi nói bậy bạ thôi, em đừng để ý” Lục Kiêu cũng không phải là tin những lời này, chỉ là những lời bôi nhọ Lăng Sầm làm anh thấy bực bội, người ngoài nói gì anh cũng không sao, nhưng cố ý bôi nhọ Lăng Sầm thì không được, trong lòng Lục Kiêu âm thầm quyết định sẽ liên hệ luật sư xem những trường hợp như vậy có thể kiện không.
Lục Kiêu làm Lăng Sầm mắc cười quá trời. Cậu ở lâu trong giới giải trí, có lời lẽ quá đáng nào mà chưa từng nghe qua. Hơn nữa cậu xây dựng hình tượng nam thần, lúc nào cũng phải giả vờ làm nam thần, đâu thể nổi giận với quần chúng nhân dân được.
“Hai trăm vạn một lần nha…” Lăng Sầm cười đã rồi kéo tay Lục Kiêu xoa xoa bụng mềm cười đến phát đau, vừa quay lại chăm chú nhìn anh. “Chồng ơi, anh tính thử xem, mấy ngày nay anh làm… em mấy lần rồi?”
Lục Kiêu sửng sốt, biết là Lăng Sầm muốn trêu anh, nhưng trong đầu đã tự giác tính số lần. Một lát sau ngại ngùng: “Ta… ta cũng không nhớ rõ.” Có vài lúc làm một lần, rồi một lần, rồi vài lần, tới khi Lăng Sầm khóc lóc xin tha hai người mới ngừng lại, anh cũng không rõ là mấy lần. Trước kia anh cứ nghĩ sự tình này cũng chỉ là một loại nghĩa vụ vợ chồng thôi. Không nghĩ là sau khi có Lăng Sầm, đặc biệt là sau khi đánh dấu vĩnh viễn xong, mỗi lần làm là không muốn ngừng lại, Lăng Sầm lại càng chiều chuộng anh, chỉ cần còn sức đều phối hợp đến khi anh thỏa mãn mới run rẩy tạm nghỉ, chỗ nào cũng ngoan ngoãn nghe theo anh.
Lăng Sầm cười nắc nẻ: “Em cảm thấy anh phải trả em bảy tám ngàn vạn tệ mới đủ được…”
Lục Kiêu hơi quẫn bách, hơi ngượng ngùng trầm giọng nói: “Ngoan, đừng náo.” Đề tài này sao mà đem ra nói như vậy được.
Lăng Sầm cười cười, không thèm tranh luận với anh, lại ngửa đầu liếm láp hầu kết của Lục Kiêu, còn dùng răng khẽ gặm qua gặm lại, vừa mị mị mà hỏi: “Hay em lấy nửa giá thôi, 100 vạn cho sự phục vụ tận tình, được không, chồng yêu?”
Lục Kiêu làm gì còn tâm trí mà trả lời vấn đề này, một tay lại đè sau gáy kéo Lăng Sầm sát vào yêu cầu cậu tiếp tục. Lăng Sầm tất nhiên không từ chối. Xem ra Lục Kiêu đi tắm một lần là uổng công rồi.
Không tới hai ngày nữa là Lăng Sầm đã lại ra ngoài, Lục Kiêu không nghĩ làm quá mức, miễn cho khi cậu ra khỏi nhà không có tinh thần làm việc. Lăng Sầm cũng hiểu ý anh, thêm một lần rồi thật sự ngoan ngoãn, làm người không làm yêu nghiệt nữa, ngoan ngoãn ôm lấy người yêu to đùng của cậu vào lòng, nhỏ giọng nói:
“Em thích anh quá chừng nên thôi em miễn phí cho anh luôn đó…”
Lục Kiêu bị lời tỏ bày lớn mật bất chợt của Lăng Sầm làm cho cả người như tẩm trong mật ngọt có hương hoa hồng. Không đáp lời, chỉ ôm cậu càng chặt hơn.
“Anh xem, vậy là em giúp anh tiết kiệm đến mấy ngàn vạn đó, em ngoan không?” Lăng Sầm đắt ý dạt dào nói thêm một câu.
Lục Kiêu bất đắc dĩ: “Ừ, em nghĩ vậy cũng tốt.”
Lăng Sầm bật cười, xoay người, lại một chuỗi hôn rơi khắp mặt Lục Kiêu.
Đầu giờ chiều, Lục lão phu nhân mới về nhà. Lăng Sầm đã đem hành lý chuẩn bị sẵn sàng, nhìn nhìn nhẫn trên tay quyết định khi nào đi rồi tháo đeo lên cổ sau, còn ở nhà được ngày nào thì tiếp tục đeo ngày nấy. Lục lão phu nhân cùng Lăng Sầm nói về tin lúc sáng cậu share cho nàng. Nhóm người chuyên phụ trách quan hệ đối ngoại của Lục gia sẽ xử lý hai tin lên Hot Search ngày hôm nay. Tin của Lăng Sầm sẽ nhanh chóng bị rút đi, không cần làm gì thêm. Còn tin của Lục Kiêu thì họ định mượn tiếng gió lần này xoay chuyển những tin xấu trước kia. Nàng cũng đã đánh tiếng với các gia tộc khác rồi.
“Vậy là về sau sẽ không có người nói lời không hay về Lục Kiêu nữa phải không mẹ?” Lăng Sầm hơi kích động hỏi.
“Đúng vậy, nên con không cần lo lắng nữa.” Lục lão phu nhân hiền hòa nhìn con dâu vui vẻ đến hơi mất khống chế. “Lúc trước, chúng ta không làm những việc này, là thật sự không có thời gian lẫn tâm sức để quan tâm, con biết rồi đó, lúc đó tình trạng Lục Kiêu thật sự không tốt, cần được quan tâm hơn là danh tiếng. Nhưng hiện tại đã khác trước nhiều, chúng ta sẽ vì tương lai của hai đứa mà cân nhắc, con cứ yên tâm.”
Sau đó Lục lão phu nhân còn kiên nhẫn nói rõ cho Lăng Sầm những hành động họ đã suy tính sẽ làm, phân tích các ưu nhược điểm và các khả năng, cùng các mối quan hệ có thể tận dụng. Đây cũng là nàng cố ý, nàng muốn Lăng Sầm dần tiếp xúc với thủ đoạn của giới quý tộc, dần dần học hỏi, thẩm thấu. Đối với nàng Lăng Sầm không còn là một con dâu hờ cưới về để chữa bệnh cho Lục Kiêu nữa mà là một thành viên quan trọng của Lục gia. Nàng tính toán về sau, sự việc của Lục gia nàng sẽ chậm rãi chuyển giao cho Lăng Sầm. Những việc này, trong gia đình quý tộc thì một Omega sẽ được đào tạo từ nhỏ, sau khi kết hôn, sẽ dần tiếp nhận công việc trong gia tộc nhà chồng, các cuộc giao tế, các sản nghiệp gia tộc, kể cả kinh nghiệm giao tiếp, thủ đoạn nghe gió đoán mưa, sẽ không luống cuống tay chân. Nhưng Lăng Sầm thì không giống, mẹ đẻ của cậu mất quá sớm chưa kịp chỉ dạy điều gì, hơn nữa Lăng gia lại không tính là quý tộc. Để Lăng Sầm có thể tiếp nhận Lục gia, nàng cần chỉ dạy cho cậu rất nhiều.
Tâm tư Lăng Sầm linh hoạt, nghe hai câu cũng hiểu được ý tứ của Lục lão phu nhân. Nếu nói lúc trước bởi vì trạng thái của Lục Kiêu thật sự đáng lo nên Lục gia quyết định trước giải quyết vấn đề của Lục Kiêu, bảo tồn thực lực. Hiện tại sẽ dần tính toán để lấy lại những lợi ích từng bị đối thủ chiếm đoạt, khôi phục danh dự cho Lục Kiêu là bước đầu tiên.
Nhưng những việc này, Lục gia phải tự ra mặt làm mọi chuyện sao? Lăng Sầm nghi hoặc đưa ra vấn đề thắc mắc.
“Không đâu con, đứa nhỏ ngốc này, chúng ta có đối thủ thì đương nhiên cũng có đồng minh. Hiện tại công việc của Lục Kiêu đã ổn định, là thời điểm thích hợp.”
Lúc trước, đồng minh tan rã là do không nhìn thấy lợi ích, quan hệ trong giới này, không gì thoát khỏi hai chữ lợi ích. Nhiều gia tộc là thật sự buông tay, nhưng cũng không thiếu gia tộc chỉ là đang âm thầm quan sát chờ đợi. Lục lão phu nhân than nhẹ một tiếng, nếu không có người sau lưng xúi giục, với thế lực của Lục gia, thanh danh của Lục Kiêu làm sao lại bị bôi nhọ đến mức này. Lại nói, thủ đoạn lừa gạt của họ cũng đủ tốt, hình tượng uy phong lẫm liệt của Lục Kiêu trước đây quả thật quá mức chói mắt đối lập rõ ràng với ảnh chụp của anh khi mới xuất viện. Người ngoài không biết nội tình, cái gì kích thích họ nhất thì họ sẽ bàn tán nhiều nhất, đọc báo nhảm là để giải trí nên càng có tính đặc sắc thì càng được quan tâm, nói tới nói lui, tâm lý đám đông lại bị người có chủ ý dẫn dắt dần dần biến thành bôi nhọ, miệt thị. Cũng không phải không có người đặt mình vào vị trí của Lục Kiêu lên tiếng, nhưng người đàng hoàng thì thường không quá rảnh để tranh cãi chuyện người khác, nên không tạo được bao nhiêu ảnh hưởng giữa đám đông hung hãn. Nếu không phải có sự xuất hiện của Lăng Sầm, có thể nàng sẽ thật sự mất con của mình.
Lăng Sầm thấy Lục lão phu nhân trầm ngâm chìm vào hồi ức thì không dám quấy rầy, im lặng ngồi một bên suy ngẫm những điều nàng vừa nói, quan hệ giới quý tộc thật là rối rắm, may mà có nàng lo liệu, chứ cậu thì chịu thôi. Lăng Sầm vô tâm không biết Lục lão phu nhân đã quyết định sẽ giao lại cả gia tộc này cho mình.
“Con không cần lo lắng, việc bên này có chúng ta lo, cứ qua với Lục Kiêu đi, ta nghe nói hai ngày nữa con quay trở lại công tác?” Lục lão phu nhân nhanh chóng lấy lại trạng thái, mỉm cười vỗ vỗ tay Lăng Sầm nói.
“Dạ…” Lăng Sầm khẽ đáp lời, cuối cùng vẫn hơi không yên tâm nói thêm: “Con nghĩ… chuyện này chúng ta cứ chậm rãi làm là tốt nhất.” Cậu vất vả lắm mới khiến cho Lục Kiêu không còn buồn bực vì chuyện cũ, chịu bước ra ngoài xã hội, cậu thật không muốn anh lại bị dư luận ác ý tổn thương lần nữa. Cậu biết thủ đoạn của Lục gia không tầm thường nhưng dính đến chuyện của chồng cậu, cậu không thể nào yên tâm được.
Lục lão phu nhân hơi sửng sốt liền hiểu ý Lăng Sầm: “Con yên tâm, ta biết rồi.” Con lo lắng cho chồng mình thì ta cũng lo cho con ta mà, có lấy vợ thì vẫn là con ta thôi.
Tiểu kịch trường:
Lăng Sầm: Vị cao nhân 131 này, ánh mắt sáng như sao, tâm trí thật linh tuệ. Còn bạn học ‘Chưa bao giờ thi rớt cơ giáp’ này, có chí khí đấy, tôi chờ một ngày được xem livestream của bạn.
……….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.